CHƯƠNG : BỔN GIA
Ở cổng, lúc Sở Vĩnh Du đi ra, một tên mập bị thủ vệ ngăn cản, lập tức cười cười giơ tay lên.
“Vĩnh Du, ở đây này.”
Sở Vĩnh Du có chút buồn cười, quả nhiên lại là cái tên dở hơi thần bí lại đáng yêu Tôn Tiểu Bàn.
“Để cậu ấy vào đi.”
Người canh gác vội vàng lùi qua một bên, Tôn Tiểu Bàn vừa đi vào vừa đắc ý nói.
“Hứ, có thấy chưa hả, tôi nói tôi là bạn của Sở Vĩnh Du, các người còn không tin, sao nào, dáng dấp của Bàn gia đây làm cho các người khó mà tin tưởng như vậy à?”
“Được rồi, bớt cãi nhau đi, sao cậu lại đến Thiên Hải vậy?”
Đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, Tôn Tiểu Bàn cười hắc hắc nói.
“Đương nhiên là nghe mùi đến đây rồi, ở đây có nhiều đồ ăn ngon như thế, tôi đến đây ăn cơm chùa, không ngại đó chứ?”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, lúc đầu muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến Mặc hoa, cuối cùng vẫn không mở miệng.
“Vào trong đi.”
Đi vào trong đình viện ngồi xuống, Đồng Ý Yên nhìn thấy Tôn Tiểu Bàn thì cũng rất kinh ngạc.
“Là cậu.”
Tôn Tiểu Bàn cười hì hì.
“Ha ha, chào chị dâu, không mời mà đến, đừng trách đừng trách.”
Nói là nói như vậy, thế mà trong tay có cầm một sợi dây chuyền, là một sợi dây chuyền rất bình thường, hình như là được làm bằng bạc thông thường, mặt dây chuyền là hình trăng lưỡi liềm, cũng làm bàn bạc.
“Tặng cho Hữu Hữu một món quà nhỏ, đừng có chê nha, tôi nghèo rớt mồng tơi luôn á.”
Đồng Ý Yên nhận lấy, cười nói.
“Cảm ơn, Hữu Hữu, con nhanh cảm ơn chú Bàn đi kìa.”
“Cháu cảm ơn chú Bàn.”
Hữu Hữu ngọt ngào cười nói, sau đó lại đối phó với cái bánh gato ở nước mặt.
“Cậu tặng quà lớn như thế này, làm sao tôi có thể trả lại?”
Nhìn sợi dây chuyền trước mặt, Sở Vĩnh Du lại nhíu mày, mặc dù anh không nhìn ra được sợi dây chuyền này có chỗ nào không tầm thường, nhưng mà đồ vật từ trong tay của cái người không có suy nghĩ bình thường như là Tôn Tiểu Bàn, tất nhiên không phải là vật tầm thường.
“Anh không nghi ngờ tôi, đó chính là món quà tốt nhất rồi, nếu như thật sự muốn trả lễ, thế thì tối nay dẫn tôi đến câu lạc bộ đêm một chút đi, khụ khụ, tôi quên mất có chị dâu đang ở đây, nói loại lời này không đúng lúc lắm.”
Ai ngờ Đồng Ý Yên lại cười nói.
“Không sao đâu, Vĩnh Du có thể đưa cậu đi chơi, tôi rất yên tâm với anh ấy, cho dù ra vào mấy nơi như vậy thì cũng không sao hết.”
“Chị dâu thật anh minh.”
Tôn Tiểu Bàn giơ ngón cái lên, sau đó lại kề ở bên tai của Sở Vĩnh Du, nhỏ giọng nói.
“Sợi dây chuyền này để Hữu Hữu đeo vào đi, lúc mười tám tuổi sẽ tự động đứt, đến lúc đó không cần đeo nữa.”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.
“À đúng rồi, mấy cái nơi trồng Mặc hoa còn lại anh không cần phải nghĩ nữa đâu, chắc là anh cũng đã biết Jessica đầu hàng, những khu vực ấy đều được quốc gia trưng dụng, muốn làm đại sự. Nhưng mà chắc chắn là tiếp theo đây anh phải tham gia vào sự việc ấy, bây giờ cũng không cần hỏi tôi đâu.”
Nhìn Tôn Tiểu Bàn, sự tò mò trong lòng của Sở Vĩnh Du càng ngày càng cao, chuyện này đối với anh mà nói là một chuyện chưa từng có.
“Rốt cuộc thì cậu là ai vậy?”
Chỉ chỉ mình, Tôn Tiểu Bàn cười nói.
“Tôi hả? Chỉ là một người béo ngây thơ lưu lạc chốn hồng trần tìm chân mệnh thiên tử.”
Lễ đính hôn được diễn ra thuận lợi, nụ cười lại khôi phục ở trên mặt của ông cụ Thượng Quan một lần nữa, không đơn thuần là bởi vì Nam Cung Vô Phong đến làm chỗ dựa cho Sở Vĩnh Du, mà còn có võ công của Sở Vĩnh Du. Được ông già mặc đồ trắng đánh giá cao như thế, đương nhiên là ông ta muốn suy nghĩ lại vấn đề nào đó.
Ba tiếng đồng hồ sau, ông già đang quỳ gối ở bên ngoài đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, sau đó lại chạy đi, tốc độ vô cùng nhanh, ô tô có muốn đuổi kịp cũng là chuyện không thể nào.
Ông ta đã nghĩ thông suốt, vẫn phải chạy trốn, nếu như thật sự quỳ gối đến khi hôn lễ kết thúc, Sở Vĩnh Du lại ra đây lần nữa, có thể tha cho ông ta một cái mạng hay không, chuyện này không dễ nói cho lắm.
Huống hồ gì Sở Vĩnh Du còn nói là lễ đính hôn của em vợ không thể thấy máu, đây chẳng phải là cơ hội tốt để mình chạy trốn à?
Cũng không biết là chạy được bao xa, sau khi cảm nhận ở đằng sau không có người nào đuổi theo, rốt cuộc ông già cũng đã dừng bước, chậm rãi lau mồ hôi ở trên trán.
“Ông già kia, ông giả mạo thanh danh của bản tôn đây để lừa bịp vơ vét của cải thì cũng thôi đi, thế mà còn dám đánh chủ ý vào nhân vật mục tiêu mà ông đây muốn giết, vậy thì không thể tha thứ rồi.”
Âm thanh đột ngột vang lên, ông già kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện ở trước mặt của ông ta.
“Ông là ai?”
Người trung niên mỉm cười.
“Tôi hả, dĩ nhiên là Ma Tôn rồi.”
Nói dứt lời, người trung niên bước một bước, tốc độ nhanh đến nỗi không có cách nào hình dung, đi thẳng đến bên cạnh ông già, một cái tay đặt trên bờ vai của ông ta.
“Đi thôi, trước tiên chuyển tiền của ông vào trong tài khoản của ông đây, sau đó ông đây sẽ suy nghĩ xem có nên giết ông hay không.”
Lúc này, ông già sợ hãi đến cực hạn, bởi vì ông ta không thể động đậy, dù sao thì cũng là một Võ Vương, cho dù bị Sở Vĩnh Du áp chế, biết là không có phần thắng nhưng mà ít nhiều gì cũng có ý nghĩ phản kháng.
Nhưng mà người trung niên này lại mạnh như thế.
Trong lúc nhất thời, ông ta muốn tự tử, tại sao mình lại xui xẻo như vậy chứ.
Lễ đính hôn kết thúc mỹ mãn, trong vườn hoa nào đó ở gia tộc Thượng Quan, Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du đi dạo.
“Vĩnh Du, có phải là cậu sắp đến Cửu Long vực không?”
Nam Cung Vô Phong biết sự tồn tại của Cửu Long vực, Sở Vĩnh Du tuyệt đối không hề kinh ngạc, dù sao thì cũng là gia tộc đứng đầu ở nước R, không có khả năng không nghe qua những bí mật này.
“Sắp đi rồi, chắc là còn nửa tháng nữa.”
Con mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, Nam Cung Vô Phong lại ngăn cản ở trước mặt của Sở Vĩnh Du, hai tay chắp lại, cúi đầu xuống.
Sở Vĩnh Du nhíu mày, trong nháy mắt anh tránh khỏi đó, dù sao thì dựa vào huyết thống, Nam Cung Vô Phong vẫn là bác cả của anh, mặc dù người này có tâm kế nặng, nhưng mà ít ra cho đến bây giờ toàn làm những chuyện giúp đỡ anh, không có hại hoặc là tính toán anh. Cho nên cái cúi đầu này, dù sao thì anh cũng không thể nhận được.
“Vĩnh Du, đời này Nam Cung Vô Phong tôi không cầu mong hơn người, cậu không đồng ý sửa lại họ Nam Cung, cũng không đồng ý tiếp nhận vị trí gia chủ, tôi không bắt buộc những chuyện này. Nhưng mà lần này cậu đến Cửu Long vực, tôi thật sự muốn cầu xin cậu một lần.”
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Nam Cung Vô Phong, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.
“Ông nói trước cho tôi nghe đi.”
“Gia tộc Nam Cung của chúng ta thật ra là một nhánh gia tộc Nam Cung của Cửu Long vực, ba của tôi, cũng coi như là ông nội của cậu, bởi vì phạm phải sai lầm mà gia tộc Nam Cung bị Cửu Long vực trục xuất khỏi gia môn đuổi đến thành phố lớn.”
Sở Vĩnh Du thật sự bị bất ngờ, không ngờ tới gia tộc Nam Cung lại là…
“Tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời của ông nội cậu đó chính là có thể để linh vị của ông ấy được đặt ở trong nhà thờ chính của gia tộc Nam Cung ở Cửu Long vực, vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng một đứa con cháu có tài năng võ học, nhưng mà đều phải thất vọng. Vĩnh Du, cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Do dự một chút, Sở Vĩnh Du hỏi.
“Để linh vị tiến vào từ đường bản gia tông tộc, chắc là rất khó khăn.”
Lắc đầu, Nam Cung Vô Phong cười khổ.
“Tôi cũng không biết nữa, đừng nhìn tôi là tộc trưởng gia tộc đệ nhất nước R, có các loại danh hiệu trên người, nhưng mà trong mắt của những gia tộc ở Cửu Long vực chỉ có khinh thường, thậm chí ngay cả tư cách bước vào Cửu Long vực mà tôi cũng không có.”
Sở Vĩnh Du cười cười.
“Được rồi, tôi sẽ đến gia tộc Nam Cung Cửu Long vực một chuyến, về phần có thể thành công hay không, tôi không dám đảm bảo.
Thấy Sở Vĩnh Du đã đồng ý, Nam Cung Vô Phong vô cùng vui mừng.
“Vĩnh Du, thật sự cảm ơn cậu, nếu đã như vậy, tôi cũng không tính là vi phạm di ngôn. Ông nội của cậu có cất giữ một vật ở Nước Nhật, ông ấy đã từng nói nếu như gia tộc có tài năng võ học ưu tú thì có thể đến Nước Nhật lấy ra để sử dụng, mặc dù không biết có thể giúp cậu hay không, nhưng mà dù sao vẫn tốt hơn là không có.”
Nước Nhật? Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, ông cụ nghĩ cái gì vậy chứ, nếu như là đồ vật để lại cho con cháu sử dụng, vậy tại sao phải mang ra nước ngoài.
Thế thì sau này mình là phải bay tới bay lui nữa rồi.