CHƯƠNG
“Ba à, con đụng mặt dã nhân trên đường về.”
Cái gì!
Đến một người điềm tĩnh như Văn Tông Miểu, gia chủ của nhà họ Văn mà cũng đứng bật dậy ngay, gương mặt ông ta toát ra vẻ kinh ngạc.
“Làm sao có thể như thế được! Dã nhân sống sâu trong rừng rậm, không thể nào chạy ra được, hơn nữa, nếu là dã nhân thật sự thì con nghĩ mình còn mạng quay về đây sao?”
Văn Tại Thiên không ngờ ba mình lại phản ứng mạnh như thế, anh ta im bặt.
“Ba à, ba nghe con nói trước đã.”
Mấy phút sau, Văn Tông Miểu nuốt nước miếng trong vô thức.
“Cách thức chiến đấu đó, thật sự…thật sự là do Sở Vĩnh Du nói với con sao?”
Sau khi thấy con trai mình gật đầu, Văn Tông Miểu cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
“Xem ra Sở Vĩnh Du đã vượt quá sự tưởng tượng của ba, nếu như cậu ta thật sự có thể giết ba tên dã nhân, có lẽ…”
Văn Tại Thiên tò mò.
“Ba, có lẽ cái gì?”
Nụ cười mỉm nở trên gương mặt ông ta, giọng nói của Văn Tông Miểu trở nên run run.
“Có lẽ Sở Vĩnh Du đã gần đến Cửu Bộ Võ Vương rồi.”
Căn phòng mà Sở Vĩnh Du ở có lẽ là phòng trọ chuyên dùng để tiếp đãi khách, nhưng cho dù là diện tích hay là trang trí vân vân đều có thể đem đến cho bạn một cảm giác rất chu đáo.
Ngồi trên ghế, ngắm trăng trên bầu trời, Sở Vĩnh Du có chút nhớ đến vợ và con gái.
Cầm lấy điện thoại vệ tinh ở trên bàn, mặc dù biết bây giờ đã rất muộn, nhưng anh vẫn không kiềm chế được, cho dù chỉ nghe thấy giọng nói của vợ cũng rất tốt rồi.
Thật sự như vậy, điện thoại thật sự đã được kết nối.
“Vĩnh Du…”
Giọng nói ở phía bên kia, rõ ràng có chút mơ màng, chứng minh Đồng Ý Yên đã ngủ, mặc dù là số điện thoại lạ, nhưng cô vẫn lập tức cảm nhận được là chồng mình gọi đến.
“Vợ à, xin lỗi đã làm em tỉnh, anh nhớ em rồi.”
Sở Vĩnh Du rất ít khi nói ra những lời tình cảm như thế này, nhất thời khiến Đồng Ý Yên ở bên kia hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Ừm, em cũng nhớ anh.”
“Anh muốn nghe tiếng hít thở của Hữu Hữu.”
Rất nhanh, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hít thở của con gái, điều thú vị là cô nhóc không biết là ngủ say hay là vì cái gì, còn ngáy khò khò, nước mắt của Sở Vĩnh Du suýt trào ra, bởi vì hình ảnh hiện lên trong đầu thực sự quá ấm áp và đáng yêu.
Nói chuyện với Đồng Ý Yên một lúc, vừa mới cúp thì tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa phòng ra, vậy mà lại là Văn Khả Hân, lúc này Văn Khả Hân mặc một chiếc áo khoác màu hồng, tóc tai lộn xộn, khí chất độc nhất vô nhị vốn có cũng tăng thêm vài phần lười biếng.
“Có chuyện gì không?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đứng ở cửa, Văn Khả Hân tức giận liếc nhìn.