CHƯƠNG
“Hừ! Yến Tử Ca, tôi còn chưa chất vấn ông, ông đã cắn ngược? Khách của nhà họ Văn tôi, cô gái Vưu Hân Diễm, là bị Dương trưởng lão mang vào nhà họ Yến các ông phải không? Có chuyện này chứ?”
Vừa dứt lời, Dương lão nào ở bên kia vốn vẻ mặt có hơi điềm nhiên, lúc này nhiều thêm một tia hoảng loạn, ông ta cũng hoàn toàn không ngờ, vì một cô nhóc, cao thủ của nhà họ Văn ra hết, điều này căn bản không hợp lôgic.
Khẽ ngoảnh đầu, Yến Tử Ca nhìn sang Dương trưởng lão đứng ở bên cạnh tòa nhà phía sau, cao giọng nói.
“Dương trưởng lão, sự việc liên quan đến hai đại gia tộc, có thể đứng ra giải thích rõ hay không?”
Đến bước này, Dương trưởng lão chỉ có thể nhẫn nhịn đứng ra, có điều trong lòng ông ta cũng sớm đã nghĩ xong đối sách thứ hai, cho nên sự hoảng hốt vừa rồi cũng đã biến mất.
“Các người còn phút.”
Câu này là Sở Vĩnh Du nói, đương nhiên, người nhà họ Yến căn bản không để trong lòng, cái bọn họ quan tâm, chỉ là hai đại gia tộc liệu có khai chiến hay không, một Sở Vĩnh Du cỏn con, đối mặt với nhà họ Yến, căn bản chính là sự chênh lệch giữa kiến và voi.
“Cô cả của nhà họ Yến – Yến Khuynh Thành báo với lão phu, nhà họ Văn ông giấu con cháu đời sau của thần trộm tuyệt thế Vưu Quốc Chương, nghe như điều tra, Vưu Hân Diễm đó, chính là cháu gái của Vưu Quốc Chương, lão phu đưa đến nhà họ Yến, Văn gia chủ, câu trả lời này của lão phu, ông có hài lòng? Lão phu có quyền lực này không?”
Cái gì! Con cháu đời sau của Vưu Quốc Chương?
Trong nháy mắt, trong sân trước, xung quanh xì xào bàn tán, có thể thấy cái tên Vưu Quốc Chương này, ở Cửu Long Vực, gần như ai cũng biết.
Sắc mặt của Văn Tông Miểu không thay đổi, trầm giọng nói.
“Nếu đã là con cháu đời sau của Vưu Quốc Chương, vậy thì đưa người ra, nếu như cô ta chính miệng thừa nhận, hơn nữa có thể nói ra tung tích của Vưu Quốc Chương, vậy nhà họ Văn tôi bằng lòng chịu xử lý theo luật pháp của Long Môn.”
Yến Tử Ca của lúc này đã bị trói cùng vào một sợi dây sau vài ba câu của Dương trưởng lão, nếu đã dính đến con gái lớn của ông ta, vậy thì ông ta sao có thể đứng ở ngoài, không thể không nói, gừng càng già càng cay.
Cho nên lúc này Dương trưởng lão căn bản không cần đáp trả, Yến Tử Ca mở miệng nói.
“Văn Tông Miểu, ông có ý tưởng hay, thần trộm tuyệt thế Vưu Quốc Chương này, năm đó đã trộm cái gì, trong lòng tôi hay ông đều rất rõ, bây giờ ông muốn chia một phần bánh? Nằm mơ! Lập tức rút khỏi nhà họ Yến, nếu không.”
“Khai chiến đi.”
Người của nhà họ Yến ở đằng sau Yến Tử Ca, đồng loạt tiến lên một bước, đồng thanh nói.
“Rút khỏi nhà họ Yến!”
Nhiều Võ Vương và Tiên Thiên võ giả cùng đồng thanh nói như vậy, khí thế ngút trời, giống như xua đi ánh trăng.
Đến lúc này, Dương trưởng lão đã cười, sự việc đã đến nước này, chỉ cần Văn Tông Miểu không phải kẻ ngốc thì sẽ rút lui.
Có điều bọn họ đều đánh giá thấp con người của Văn Tông Miểu, ông ta một khi đã quyết định làm cái gì thì sẽ không từ bỏ giữa chừng, đang muốn mở miệng thì Sở Vĩnh Du nhìn sang ông ta.
“Văn gia chủ, cảm ơn, các ông tuy có trách nhiệm không làm tròn bổn phận, nhưng đến đây thôi, chuyện còn lại giao cho tôi đi.”