CHƯƠNG
Nói xong, Sở Vĩnh Du hoảng hốt rút điện thoại ra, ấn gọi cho Tôn Tiểu Bàn.
“Vĩnh Du, cậu không cần nói, sư phụ của tôi đã nói với tôi rồi, kêu cậu trực tiếp mang con gái của cậu đến Tây Lân.”
Sở Vĩnh Du cũng chưa kịp nói gì, Tôn Tiểu Bàn vậy mà đã mở miệng trước rồi.
“Cảm ơn”
Một lát sau, Sở Vĩnh Du chỉ có thể nhả ra hai chữ, lấy năng lực tiên tri của sư phụ Tôn Tiểu Bàn, ít nhất coi như là khiến trong lòng anh nhiều thêm một tia an ủi, tình hình bây giờ là phải đến Tây Lân rồi.
“Nói thế nào? Vĩnh Du, như thế nào?”
Đồng Ý Yên lo lắng hỏi, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.
“Anh phải mang Hữu Hữu đến Tây Lân, tìm sư phụ của anh.”
“Em cũng đi!”
Đồng Ý Yên của lúc này, thái độ cực kỳ kiến quyết, Sở Vĩnh Du đương nhiên cũng sẽ không từ chối, là mẹ của Hữu Hữu, cô có quyền này, ai cũng không thể tước đoạt.
“Được, em đi sắp xếp đồ đạc.”
Đợi khi Đồng Ý Yên đi vào phòng ngủ, Sở Vĩnh Du nhìn điện thoại, ấn gọi cho Lam Mị.
“Sở Vĩnh Du, tôi tưởng anh ban ngày mới gọi điện cho tôi chứ.”
Cách gọi anh Sở không có, loại giọng nói dịu dàng đó cũng không có, thay vào đó, là một loại giọng nói vừa lười nhác vừa yêu mị.
“Tại sao?”
Nhả ra hai từ, Sở Vĩnh Du đã đang đè nén lửa giận trong lòng rồi.
“Tại sao sao? Không tại sao cả, là anh muốn đối địch với tứ tôn chúng tôi trước, đầu tiên là giết Ma Tôn, lại ngăn cản kế hoạch tôi thu phục liên minh người dị năng, sau đó bây giờ ngay cả Yêu Tôn anh cũng có thể giết chết, nói thật nha Sở Vĩnh Du, anh thật sự quá có thể tạo cho người bất ngờ và sửng sốt đó.”
“Cô là Mị Tôn!”
Đến đây, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng biết thân phận thật sự của Lam Mị, nhưng chuyện này sao có thể chứ?
“Rất nhiều nghi hoặc phải không?”
Lam Mị ở bên kia đã cười, dường như rất vui.
“Tôi và tam tôn kia khác nhau, tôi thích hòa vào trong cuộc sống của người bình thường, Lam Mị chẳng qua chỉ là thân phận thứ mấy của tôi thôi, bản thân tôi cũng sắp quên mất rồi, nhưng dường như lại rất khéo, thân phận này có một đoạn quan hệ với anh, ha ha, chẳng bao lâu, tôi thật sự đã yêu anh, chỉ đáng tiếc anh không lĩnh tình, nếu không hai chúng ta liên hợp, thiên hạ vô địch rồi.”
“Đương nhiên, từ sau khi biết anh là đồ đệ của Phong thánh thì tôi biết, anh chắc chắn sẽ ở thế đối lập với tứ tôn chúng tôi, con người tôi ấy mà, không giống bọn họ, tôi thích chơi chiêu, anh căn bản không thể tưởng tượng loại cảm giác ở đằng sau thao túng mọi thứ đó đâu, địa vị của Hữu Hữu ở trong lòng anh, sau khi tôi cảm nhận được đạo phong ấn đó trong đầu nó, hì hì, tôi biết làm như vậy, tuyệt đối có thể tạo thành bạo kích đối với anh.”
Sở Vĩnh Du của lúc này, vẻ mặt vô cùng âm trầm, nhưng anh cũng hiểu, Lam Mị chắc chắn đã trốn rồi.
“Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ chính tay giết cô, khiến cô nếm trải cách chết đau khổ nhất nhân gian.”
Lam Mị đối với điều này không hề để tâm.
“Ai ôi, tôi sợ quá cơ, Ma Tôn có rất nhiều hình thái, anh tưởng tôi không có sao? Đợi một ngày anh có thể nhận biết được tôi rồi nói đi, nhưng mà Hữu Hữu chẳng qua chỉ là khởi đầu, tôi còn chưa chơi đủ đâu.”
Tút tút tút.