CHƯƠNG
“Ông đứng lên đi.”
Quả nhiên, chỉ có Sở Vĩnh Du ra lệnh thì Khổng Lưu mới đứng lên.
“Tại sao lại muốn tấn công trái đất?”
“Để mở rộng lãnh thổ, sau khi Huyền Hoàng Tinh chúng ta phát triển công nghệ, trùng động cứ mỗi một trăm năm thì sẽ mở rộng lãnh thổ một lần, sở hữu các tinh cầu nối tiếp với nhau như thế này chẳng những có thể giải quyết vấn đề dân số, hơn nữa còn có thể tiến hành các cuộc thí nghiệm mà không cần phải e dè trên những vùng lãnh thổ vừa mới khai phá.”
Huyền Hoàng Tinh? Quả nhiên là người ngoài hành tinh.
“Ông biết nói tiếng nước R?”
Khổng Lưu lắc đầu.
“Tôi không biết, nhưng mà trong não của chúng tôi được lắp đặt máy phiên dịch ngôn ngữ, có thể tự động kiểm trắc học tập, trong nháy mắt có thể hiểu được bất cứ loại ngôn ngữ gì.”
Sở Vĩnh Du và Vô Phong Tử liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra sự chấn động của đối phương.
Khoa học kỹ thuật của Huyền Hoàng Tinh quả thật vô cùng phát triển, một khi trùng động ở chỗ này thất thủ, vậy thì có lẽ toàn bộ trái đất đều sẽ bị chiếm đoạt trong nháy mắt.
Nhất là không chỉ có khoa học kỹ thuật phát triển, võ lực của bản thân lại mạnh như thế, làm cho người ta tê dại cả gia đầu.
“Tôi có thể ra lệnh cho các người đừng đánh chiếm trái đất không?”
Sở Vĩnh Du hỏi thử một câu, Khổng Lưu lại lắc đầu.
“Không được! Thiếu chủ, đây là cơ quan quyền lực cao nhất ở Huyền Hoàng Tinh, không ai có thể thay đổi quyết định do liên minh lập ra. Có điều, nếu như thiếu chủ có thể yên bình trưởng thành, vậy thì trong tương lai chắc chắn có thể nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Năm nay chính là thời gian tấn công của gia tộc Khổng thị chúng tôi, những gia tộc khác đều đang không ngừng dùng nhân bản thăm dò, nhưng mà gia tộc Khổng thị chúng tôi vẫn quang minh lỗi lạc, cho dù thật sự có nguy hiểm làm tổn thất người trong tộc thì cũng không sao hết, cho nên mới có cơ hội để tôi xuất hiện, nếu như thiếu chủ ra lệnh, vậy thì năm nay gia tộc Khổng thị chúng tôi sẽ không phái người khi tiến hành tấn công trái đất, đây chính là chuyện duy nhất mà chúng tôi có thể làm được.”
Mặc dù đáp án này làm người ta cảm thấy có chút đau lòng, nhưng mà Sở Vĩnh Du đột nhiên nghĩ đến một việc, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân chính mà sư phụ của Tôn Tiểu Bàn kêu mình đến đây.
Chỉ chỉ Hữu Hữu đang ôm ở trong ngực, Sở Vĩnh Du vô cùng mong đợi mà hỏi.
“Đây là con gái của tôi, con bé đang bị bệnh, ông… ông có thể trị cho con bé không?”
“Thiếu chủ, đắc tội rồi.”
Nói xong, Khổng Lưu nhẹ nhàng chỉ tay vào mi tâm của Hữu Hữu, cảm nhận một chút, ông ta nói.
“Thiếu chủ, tôi không phải là bác sĩ, không có cách nào chữa trị.”
Lúc Sở Vĩnh Du đang vô cùng đau lòng, Khổng Lưu lại cho anh một tia hi vọng.
“Nhưng mà y tế Huyền Hoàng Tinh thì có thể.”