CHƯƠNG
“Là anh!”
Lương Hà cau mày.
“Bạch đường chủ, anh quen người này?”
Người vừa mới đến kia đương nhiên là đường chủ của Túy Ảnh môn, Bạch Trảm, đã trải qua chuyện Khổng Lưu một chưởng đánh vỡ tung chiếc BMW X, đánh chết anh ta cũng sẽ không tìm đến Sở Vĩnh Du để gây phiền phức nữa.
Lúc này lại một lần nữa gặp mặt, sao có thể không sợ chứ, nhất là trông có vẻ như đang đứng ở phía đối lập, vội vàng nói nhỏ vào tai Lương Hà một cách gấp gáp.
“Lương phó môn chủ, người này chính là Sở Vĩnh Du mà tôi đã nói với anh, Dương phó môn chủ và tôi đều đã bị dọa sợ.”
Ồ? Đôi mắt Lương Hà hơi nheo lại, đột nhiên bật cười.
“Anh chính là Sở Vĩnh Du, haha, thuộc hạ của anh có được thực lực kia quả thật rất lợi hại, nhưng tôi không phải là kẻ bị ức hiếp mà không dám phản kháng họ Dương kia, chỉ cần ở tỉnh thành, Túy Ảnh môn của chúng tôi không có gì đáng sợ, anh chưa gặp môn chủ của chúng tôi, nếu không anh sẽ phải khom lưng khuỵu gối với chúng tôi.”
Môn chủ cũng đã nhắc tới, Bạch Trảm cũng không dám nói gì, dù sao anh ta chẳng qua cũng chỉ là một đường chủ, mà Lương Hà lại là phó môn chủ, hơn nữa còn là nhân vật có thực quyền hơn Dương phó môn chủ, nghe nói còn có quan hệ thân thích với môn chủ, biết Sở Vĩnh Du có thuộc hạ lợi hại như vậy mà còn dám thách thức , đương nhiên là có nắm bắt rồi.
“Anh Sở, để em xử lý, anh ta không dám làm gì em đâu, nhiều nhất chỉ là truy sát ở trong trò chơi mà thôi.”
Quan Phấn lạnh lùng nói, điều mà anh ta nói cũng là lời thật lòng, bởi vì truyền nhân của rồng, bây giờ camera ở trên đường đã được tăng thêm vô số, đội điều tra sự cố đặc biệt, v.v, các bộ phận chấp hành pháp luật, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào, một khi xảy ra bất kỳ cuộc đánh nhau nào, đều sẽ kịp thời ra tay.
Ví dụ ngày hôm đó ở cửa tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, sự bạo phát của Khổng Lưu đã bị camera quay được, nhưng bởi vì có Sở Vĩnh Du ở đó, nên công chức nhà nước mới không có bất kỳ hành động gì.
“Túy Ảnh môn lợi hại hay là Tạc Thiên bang lợi hại?”
Sở Vĩnh Du đột nhiên hỏi ra câu này, đã phát triển thành như thế này, anh cũng không thể dùng cách động một tí là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Nhưng bây giờ đã có sàn đấu võ, có ân oán gì sau khi hai bên ký kết có thể lên sàn đấu võ, dưới tình huống không tổn hại đến tính mạng, thì có thể tùy tiện chiến đấu, nhưng chắc chắn không phù hợp với Sở Vĩnh Du, vì vậy mới nhắc đến vấn đề này.
“Đương nhiên là Tạc Thiên bang lợi hại rồi.”
Quan Phấn không chút do dự, giống như buột miệng nói ra, mà mấy người Lương Hà cũng nhìn Sở Vĩnh Du như đang nhìn quái vật, tên này không phải là người ở địa cầu…lại lấy Túy Ảnh môn nhỏ nhoi của bọn họ so sánh với Tạc Thiên bang xếp thứ hai trong truyền nhân của rồng, đúng là không còn lời nào để nói.
“Được, vậy tôi đề cử cậu gia nhập vào Tạc Thiên bang, có lẽ bọn họ sẽ không dám truy sát cậu nữa.”
Nghe thấy câu nói này, Quan Phấn sững sờ, sau đó là kinh ngạc và vui mừng.
“Anh Sở? Anh quen người của Tạc Thiên bang?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừ, gửi tên trong trò chơi của cậu cho tôi, tôi gửi cho bang chủ của bọn họ, xong rồi cậu vào trò chơi là có thể gia nhập.”
Nói một cách rất qua loa nhưng lại khiến tất cả người ở đối diện sững sờ, đột nhiên, Lương Hà bật cười thành tiếng.