CHƯƠNG
“Cô có thể thử xem.”
Đồng Hiểu Tiêm vô cùng tự tin, nhìn Tuyệt Đối Mỹ Nhân bên kia có chút không nắm chắc, khẽ nói.
“Xem một chút cảnh giới của hai người này.”
“Vâng.”
Ba người cô ta dẫn theo đều là thất giai cách đấu gia, nếu như hai người đi bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm là cách đấu sư cấp tám, vậy thì cô ta phải lập tức bỏ chạy.
“Hiểu Tiêm, em có thù oán với cô ta?”
Đồng Ý Yên nói, Đồng Hiểu Tiêm gật đầu.
“Vâng, hơn nữa thù hận cũng rất sâu, người phụ nữ này là đồ thần kinh, cụ thể em không nói nữa, sau này không ngừng tìm em gây phiền phức, đúng là đáng ghét.”
Lời nói vừa rơi xuống, Đồng Ý yên vỗ Sở Vĩnh Du một cái.
“Này! Anh với tư cách là anh rể, Hiểu Tiêm bị bắt nạt như vậy, anh còn đứng đó?”
Sở Vĩnh Du vội vàng cười nói.
“Đúng đúng, Hiểu Tiêm, anh rể báo thù cho em.”
Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ bên cạnh Tuyệt Đối Mỹ Nhân, cũng vừa lấy ra một vật nhỏ giống như chiếc gương, chỉ bằng lòng bàn tay chiếu vào Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên, bên trên lập tức hiện lên dòng chữ.
Chỉ liếc nhìn, Tuyệt Đối Mỹ Nhân kia suýt nữa cười đến mức eo cong lại.
“Haha! Một người là cách đấu gia cấp ba, một người là cách đấu gia cấp một, Đồng Hiểu Tiêm, bản lĩnh nói dối của cô ngày càng mạnh đó, xem ra hôm nay cô nhất định sẽ trở về điểm phục sinh.”
Ba người đồng hành kia khuôn mặt cũng tràn đầy sự xem thường, cách đấu gia cho dù là cấp bậc bao nhiêu, trong mắt bọn họ đều là rác trong rác, đừng nói đến cách đấu gia, cho dù là cách đấu sĩ từ cấp bốn đến cấp sáu, bọn họ cũng không thèm để tâm, có thể giết chết trong tích tắc.
Chiếc gương kia là vật phẩm dùng một lần, giá là đồng tiền nước R, dưới tình huống đối phương không hiển thị thuộc tính, có thể kiểm tra cảnh giới của bất kỳ ai.
“Cách đấu gia cấp ba thì làm sao? Anh rể của tôi mà muốn đánh bẹp mấy người, thì không cần dùng đến một phút.”
Đồng Hiểu Tiêm lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng cũng phóng thích ra tất cả những thứ lúc trước phải nhận, cuối cùng cũng có thể báo thù một lần.
“Một phút? Một đầu ngón tay của tôi cũng có thể bóp chết anh ta, Truy Mộng, tôi thấy đầu của cô bị cửa kẹp rồi.”
Chế nhạo xong, Tuyệt Đối Mỹ Nhân vẫy tay.
“Ra tay, sau khi giải quyết hai tên rác rưởi kia xong, thì bao vây Truy Mộng, đưa cô ra về điểm phục sinh.”
“Vâng.”
Trong lúc Sở Vĩnh Du chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, cơ thể nhanh chóng di chuyển, lao vào một bụi cây cách đó không xa.
“Hiểu Tiêm, đây chính là báo vương đốm trắng à?”
Sau đó, âm thanh truyền đến, Sở Vĩnh Du từ trong bụi rậm đi ra, tay phải cầm một con dã thú, to bằng con hổ ngoài đời, lúc này bị Sở Vĩnh Du bóp cổ, không thể cử động được.
Giây phút này, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, bốn người Tuyệt Đối Mỹ Nhân kia, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Kia chính là báo vương đốm trắng cách đấu sư cấp tám cũng chưa chắc có thể đánh được, đừng nhìn cơ thể không được xem là quá lớn, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, đôi móng vuốt sắc bén, lực sát thương vô cùng đáng sợ, mà lúc này lại bị Sở Vĩnh Du…cầm trong tay như vậy, giống như…giống như cầm một con mèo.
“Đúng rồi anh rể, sao anh phát hiện ra nó?”
Trong khi bọn họ kinh ngạc đến mức không thể tin được, thì Đồng Hiểu Tiêm và Đồng Ý Yên lại cho rằng đó là lẽ đương nhiên, thực lực của Sở Vĩnh Du, đối phó với thứ này, quả thật là dễ như trở bàn tay.
“Ồ, nghe thấy một chút động tĩnh, rất nhẹ, cảm thấy có lẽ là báo vương đốm trắng mà em đã nói, không ngờ thực sự là nó, bây giờ phải làm gì?”
Sở Vĩnh Du đi đến bên cạnh hai người, Đồng Hiểu Tiêm cười hì hì.
“Cảm ơn anh rể, vậy em sẽ vui lòng tiếp nhận.”
Bước một bước lớn về phía trước, tay phải Đồng Hiểu Tiêm nắm thành quyền, theo chiều ngay hướng về chổ hiểm ở phần bụng của báo vương đốm trắng, cách thức này là kỹ năng cách đấu mà cách đấu sư cấp tám mới có thể học được, uy lực rất mạnh.
Bùm!
Một chưởng đánh đến, báo vương đốm trắng hóa thành những đốm sao sáng lực rồi biến mất, kỹ năng cứu cấp cách đấu nổ ra, trực tiếp vào kho cá nhân của Đồng Hiểu Tiêm.
Lúc này, Sở Vĩnh Du quay người lại, nhìn bốn người Tuyệt Đối Mỹ Nhân vẫn còn ở trong trạng thái sững sờ, cười hung ác nói.
“Bây giờ, nên trả thù cho Truy Mộng rồi.”