CHƯƠNG
Đồng Ý Yên thấy nguy không loạn, hai tay không ngừng đánh ra, mỗi một chưởng đều chuẩn xác cản trở đòn tấn công của Đồng Hiểu Tiêm.
Đây là lần đầu tiên mà Sở Vĩnh Du nhìn thấy vợ của mình chiến đấu vận luật, trong tư thế tự nhiên lại có một loại quyến rũ khác thường.
Sau khi tất cả dừng lại, Đồng Hiểu Tiêm mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật là, mặc dù đã học vòng quay Saman xong rồi, nhưng mà chị cũng lợi hại quá rồi đó, không hổ là tiên thiên võ giả.”
Đồng Ý Yên sờ đầu Đồng Hiểu Tiêm, cưng chiều nói.
“Em đó nha, đã rất lợi hại rồi, em là cách đấu sư cấp tám tương đương với võ giả bát phẩm trong hiện thực, kỹ năng cứu cấp cách đấu mà em vừa mới sử dụng có uy lực rất mạnh. Nếu như em xuất chiêu trong tình huống cùng cấp bậc tiên thiên võ giả với chị, chị mà muốn chiến thắng em thì cũng không hề nhẹ nhõm đâu.”
“Chị, chị cũng đừng có khen em, em còn không biết là chị đang chừa thể diện cho em à.”
Ra khỏi khu rừng nhỏ, lái xe trở về thị trấn Phong Lâm,hai người nói tạm biệt với Đồng Hiểu Tiêm rồi sau đó offline.
Lấy hồn khôi xuống, Đồng Ý Yên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Vĩnh Du ôm vào lòng.
“Vợ à, anh phát hiện ngày hôm nay em rất khác với bình thường.”
Đồng Ý Yên xấu hổ cười một tiếng.
“Đồ đáng ghét này, anh muốn làm gì em còn không biết nữa hả, đi tắm cái đã…”
Ngày hôm sau, Đồng Ý Yên bận rộn với chuyện khai thức đấu, Sở Vĩnh Du thì một mình đi đến cửa hàng xe S nhập khẩu nơi mà anh bảo dưỡng chiếc Grabus G.
Tùy tiện đi lòng vòng, anh liền chọn trúng một chiếc xe bán tải Ford F .L, chạy xe to quen rồi, cũng không muốn lái xe nhỏ.
“Lấy chiếc này đi, trả tiền liền.”
Nhân viên bán hàng thật sự rất mừng rỡ, lần trước anh ta nhìn thấy Sở Vĩnh Du lái chiếc brabus g đến để bảo dưỡng, loại xe đó rất hiếm khi nhìn thấy ở tỉnh thành, cho nên anh ta đón tiếp vô cùng nhiệt tình.
Quả nhiên là một chiếc xe mấy tỷ giống như là đồ chơi.
“Vâng quý khách, xin quý khách chờ một chút.”
“Chờ đã, tôi đã nhìn trúng chiếc xe này.”
Sở Vĩnh Du quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười.
“Cái tên này, cậu trở về từ khi nào vậy?”
Mở miệng nói ra lời này, nếu như là người khác thì đương nhiên Sở Vĩnh Du sẽ nhíu mày, nhưng mà anh quen thuộc với âm thanh này đến mức không thể quen thuộc hơn.
Người đến đây chính là sư đệ của anh Fenster.
Ôm nhau một cái thật nồng nhiệt, Fenster cười nói.
“Em có gọi cho chị dâu, chị ấy nói là anh đến đây mua xe rồi, đương nhiên em đến đây để tìm anh. Sư huynh, em nhất định phải mua chiếc xe về cho anh, một năm không gặp, đây là chuyện mà em nên làm.”
Sở Vĩnh Du không nói gì thêm, không phải là ba tỷ đồng đối với Fenster mà nói căn bản không đáng tiền, mà là do có một tình cảm rất đặc biệt.
“Được thôi.”
Chuyện còn lại đương nhiên đã có Fenster cho người đi xử lý, lúc này, hai người đang ngồi trên ghế sa lông.
“Sư huynh, sư phụ… chắc là anh cũng đã gặp sư phụ rồi.”
Nhắc tới sư phụ Vô Phong Tử, Fenster có chút kích động, vành mắt cũng hơi đỏ lên.
“Ừ, gặp rồi, mọi chuyện đều tốt.”
Fenster có hơi run rẩy.
“Sự huynh, có thể làm phiền anh chuyển lời để sư phụ gặp em một lần được không, chỉ một lần thôi, cho dù ông ấy không nói chuyện với em, em chỉ muốn dập đầu ba cái với ông ấy là đã tốt rồi.”
Nghe thấy những lời như vậy, hai tay của Sở Vĩnh Du nắm chặt lại, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.
“Sư phụ bị bắt cóc rồi.”