Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 885

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Trong công viên Sâm Lâm ở tỉnh thành cách nội thành hai mươi km, xem như là một nơi du lịch nổi tiếng, lượng khách lui tới mỗi ngày đều rất nhiều, cũng xem như là một khu phong cảnh năm sao cao cấp.

Đương nhiên đây là chuyện của ban ngày, ban đêm là không có ai.

Công viên Sâm Lâm chiếm diện tích vô cùng lớn, thậm chí là có rất nhiều người đến đây không phải là để ngắm cảnh, chỉ là vì để leo núi, cảm nhận sự thần bí của thiên nhiên.

Mặt trăng tối nay vô cùng tròn, làm cho mỗi cây đại thụ như được phủ thêm một màu vàng.

Giữa sườn núi trong công viên Sâm Lâm, ở đây có rất nhiều cửa hàng cung cấp dịch vụ cho khách nghỉ chân.

Ở vị trí chính giữa có một ngọn tháp nhỏ cao chừng mười mấy mét, mọi người đều gọi nó là tháp Sâm Lâm, ý của nói là lúc bạn nhìn thấy tháp Sâm Lâm thì nó đại biểu bạn sắp đến giữa sườn núi, cũng coi như là một mục tiêu thành công.

Mà lúc này trên đỉnh của tháp Sâm Lâm có một người bị kẹt ở đó, chính là Đồng Ý Yên.

Dưới ánh trăng, sắc mặt của cô trắng bệch, miệng không bị chặn lại nhưng mà căn bản không có sức để phát ra âm thanh.

Ở phía dưới tháp Sâm Lâm có một người thanh niên đang đứng thẳng, đó chính là Tôn Vô Cực.

Ban đầu anh ta có hơi uể oải, đột nhiên lại đứng thẳng người rồi cười nói.

“Haha, quả thật là anh bảo vệ vợ mình hết mình đó, rất tuân thủ lời hứa.”

Vừa mới nói xong, ở bậc thang phía trước, Sở Vĩnh Du đang sải bước đi tới.

Nhìn vợ mình đang bị trói treo lên ở trên tháp, lửa giận của anh không có cách nào kiềm chế.

“Thả vợ tôi ra, Khổng Lưu không đến đây, nếu như cậu là một người đàn ông vậy thì đừng có dùng thủ đoạn thấp hèn như thế này.”

Nụ cười của Tôn Vô Cực càng sâu hơn nữa, lắc lắc ngón tay.

“Làm vậy khó lắm, ai mà biết được có phải là Khổng Lưu đang mai phục ở gần đây không, một khi tôi thả vợ của anh ra, ông ta liền lao ra, chẳng phải là tôi sẽ phải chết à?”

Nói đến đây, Tôn Vô Cực chỉ vào Sở Vĩnh Du.

“Anh tự sát đi, tôi đồng ý với anh, anh chết rồi thì tôi sẽ thả vợ của anh ra.”

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt của Sở Vĩnh Du phun trào, giọng nói lạnh đến cực hạn.

“Anh cho rằng tôi là một đứa con nít ba tuổi hả?”

Nếu như tự sát, thật sự có thể đổi được sự bình an cho vợ mình, đương nhiên anh sẽ không do dự mà thực hiện, nhưng mà loại người như Tôn Vô Cực đây ngay cả bắt cóc cũng có thể sử dụng, đủ để thấy được tuyệt đối không phải là một người đáng tin. Một khi tự sát, chắc chắn là Đồng Ý Yên cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.

“Ừ, cũng đúng nhỉ, chắc chắn là anh sẽ không tin. Tôi thật là, xem thường IQ của anh quá, vậy thì đến đây mà chịu chết đi.”

Sắc mặt của Tôn Vô Cực vô cùng không bình thường.

Chủ nhân nhẫn Vũ Lam à, rốt cuộc thì Tôn Vô Cực tôi cũng đã có thể lưu danh muôn đời rồi.

Anh ta đã nhận ra cảnh giới của Sở Vĩnh Du giết chết anh chắc chắn không cần phải tốn sức, người nắm giữ nhẫn Vũ Lam đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện, chờ đến lúc anh trưởng thành, đây tuyệt đối là một chuyện rất đáng sợ.

Đến lúc đó, đừng nói là một mình anh, cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng gia tộc Tôn thị chỉ sợ là cũng chỉ vô ích mà thôi.

Đang muốn ra tay, Tôn Vô Cực đột nhiên lại nhíu mày, bởi vì tay phải của Sở Vĩnh Du nắm chặt lại rồi chậm rãi giơ lên, ngón trỏ không ngừng rung động, dường như là muốn duỗi ra.

Động tác đơn giản lại bình thường như thế này, người bình thường cũng có thể làm được. Nhưng mà đối với Sở Vĩnh Du của lúc này, có vẻ khó như lên trời.

Vận tốc không khí lưu động, Tôn Vô Cực lại nở nụ cười.

“Ồ, anh cũng biết người biết ta quá nhỉ, biết không phải là đối thủ của tôi, cho nên vừa đến liền muốn sử dụng tuyệt chiêu để liều mạng với tôi hả? Ha ha ha, suy nghĩ này không tệ đó, nhưng mà sâu bọ thì vẫn là sâu bọ mà thôi, bây giờ anh ở trước mặt tôi chẳng chịu nổi một kích đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio