Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 892

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Mà Sở Vĩnh Du thì đến trụ sở Tạc Thiên Bang một chuyến, một là để Jonas chuyển cả liên minh dị năng đến đây, thứ hai, sau khi Sở Vĩnh Du tiếp nhận thì vẫn chưa đến đó lần nào, dù sao thì cũng là thế lực của mình, ít nhiều gì cũng phải để ý đến nó, nhất là trận chiến với Tôn Vô Cực lần này đã để anh hiểu được tầm quan trọng của nó.

Tôn Vô Cực cũng chỉ là một nhân vật nhỏ có thể bỏ qua của gia tộc Tôn thị, mặc dù là trực hệ nhưng mà vẫn có thể được phái ra ngoài để chấp hành nhiệm vụ, như thế đủ để thấy sự khổng lồ của gia tộc Tôn thị.

Cho nên, phát triển thế lực của mình chính là chuyện bắt buộc phải làm.

Lại đến trụ sở Tạc Thiên Bang ở vùng ngoại thành một lần nữa, Sở Vĩnh Du cũng có chút cảm thán. Hơn một năm trôi qua, đã phát triển thành quy mô như vậy, có nhiều tòa kiến trúc được mọc lên, diện tích to hơn các nhà máy trước đó cả một vòng, ít nhất cũng có thể coi như là hình thành hoàn chỉnh.

Sở Vĩnh Du đến nhưng không thông báo cho bất cứ ai, anh lái chiếc Ford F của mình chạy đến trước cửa nhà xưởng, bốn phía đều được xây dựng những bức tường cao, không thể đoán được ở bên trong như thế nào, ngoại trừ những tòa nhà cao tầng ở bên ngoài.

Bốn tên thủ vệ đang đứng ở cửa, người đi đầu bước tới ra hiệu cho xe dừng lại.

“Làm cái gì vậy, không biết đây là đâu hả?”

Người tới ăn nói hùng hồn, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.

Sở Vĩnh Du còn chưa mở miệng thì cái ót của người này đã bị đánh một cái.

“Cái tên ngang tàn này, bang chủ nói như thế nào rồi hả? Hiền lành với người thì người sẽ hiền lành với mình, cậu còn dám ăn nói như thế, cút về đi, cấm túc một ngày.”

Người bị đánh liền sợ hãi, vội vàng nói.

“Dạ vâng đội trưởng, tôi xin lỗi.”

Nói một câu xin lỗi với Sở Vĩnh Du rồi vội vàng chạy đi, người thanh niên được gọi là đội trưởng lại nhìn Sở Vĩnh Du rồi cười nói.

“Chào anh, anh tìm ai vậy?”

Đối với thái độ như thế này thì Sở Vĩnh Du rất vui, thứ mà anh muốn thành lập đó chính là một đội ngũ có thể bảo vệ cho quốc gia, mà không phải là những kẻ cặn bã bắt nạt người khác để có thể sản sinh ra cảm giác ưu việt.

“Xin chào, tôi tìm bang chủ Phồn Hoa.”

Nghe thấy trực tiếp đến tìm bang chủ, nụ cười của người thanh niên sâu hơn mấy phần.

“Xin hỏi, anh có hẹn trước không? Bây giờ bang chủ của chúng tôi chỉ gặp những người đã hẹn trước.”

Lắc đầu, Sở Vĩnh Du nói.

“Không có hẹn trước, đây là thẻ căn cước của tôi.”

Thẻ căn cước? Người thanh niên ngơ ngác cả mặt, anh đưa tôi thẻ căn cước cho tôi xem thì tôi có thể cho anh vào trong rồi hả? Nghĩ cái gì vậy chứ…

Sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt, người thanh niên đã điên rồi, mồ hôi điên cuồng chảy xuống ở trên trán, lách cách đứng thẳng người dậy, thần kinh kéo căng.

“Kính chào ngài.”

Ở Tạc Thiên Bang, cái tên của Sở Vĩnh Du tuyệt đối giống như là sự tồn tại của thần, Phồn Hoa không chỉ một lần nhắc tới bang chủ chân chính là Sở Vĩnh Du mà không phải là cô ta, cho nên từ trên xuống dưới Tạc Thiên Bang tuyệt đối không có người nào là không biết.

“Không có gì đâu, các người cứ tiếp tục ca trực của mình đi, tự tôi vào trong xem là được rồi, không cần phải thông báo cho bất cứ ai.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio