Lương Ngân về đến nhà, ba người kia đang ở trong Khuê Mật Ô vuông trang trí cây thông Noel, còn Ngôn Ngôn thì ở trên tường dán rất nhiều giấy hình ông già Noel, mọi người vừa nói vừa cười, thật ấm áp.
Lương Ngân khoác áo của Vệ Nam nâng váy quay trở về, tất cả mọi người có một chút kinh ngạc, không nghĩ đến cô có thể trở về nhanh như vậy.
"Ngân Ngân sao cậu trở về sớm như vậy?" Đàm Cẩm Niên đang ở trên cây thông Noel treo sao, nhìn Lương Ngân nghi ngờ hỏi.
"Mình gặp phải sao chổi rồi, Cẩm Niên cậu mau xem quẻ cho mình đi, gần đây mình còn gặp phải chuyện không may gì nữa? Vừa rồi ở trong bữa tiệc lại gặp phải Trình Mạc Nhiễm, anh ấy lại là bạn của anh Vệ Nam, sau đó lại bắt mình đi, may mắn..." Lúc sau âm thanh càng ngày càng nhỏ, vì thế mọi người không còn nghe thấy, Lương Ngân oán giận, thật may là anh Vệ Nam không bỉ ổi giống anh ta, nếu không mình thật sự rơi xuống vực sâu rồi.
"Ngân Ngân , mình đồng tình với cậu!" Văn Tiêu Nghệ mặc áo ngủ bổ nhào lên sô pha, giúp Lương Ngân cởi áo khoác , để xuống bàn đứng dậy cột tóc lên.
"Ừ, Ngân Ngân, lần này Trình Mạc Nhiễm không làm như thế với cậu chứ? Tang Vũ nhớ lại những lần trước, lần nào Lương Ngân cũng chịu khi dễ.
"Không có, lần này mình phản ứng nhanh, không bị anh ta chiếm tiện nghi." Lương Ngân hai gò má ửng đỏ.
"Chị, chị bị khi dễ hả? Ai chiếm tiện nghi của chị? Lương Ngôn nhảy xuống ghế, mở to mắt trông chờ Lương Ngân.
Lúc này, bốn người mới nhớ tới, còn có một bạn nhỏ, nhưng mà, đã muộn rồi.
"Ách...Không phải, là, ai da, em còn nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lương Ngân không biết giải thích thế nào cùng Lương Ngôn, đành phải giả bộ chèn ép cô.
"Thôi đi, không phải bị người ta hôn thôi sao, cái đó có gì đâu phải giấu? Em cũng trưởng thành rồi, cái gì còn con nít nữa?" Lương Ngôn nhỏ giọng than thở, lại tiếp tục loay hoay cây thông Noel .
Bọn họ bốn người nhìn cô, cô nhìn họ, đều bất đắc dĩ nhìn đối phương, chuẩn bị đồ ăn cho cho tiệc Giáng Sinh.
Nói tóm lại, Lương Ngân lễ Giáng Sinh này trôi qua vẫn rất vui vẻ, chị em vừa ăn uống, nói nói cười cười, hơn nửa đêm trôi qua, lúc đang ngủ, nhận được điện thoại của Hàn Tô, Lương Ngân cũng rất vui vẻ cùng cậu nói chuyện cho tới khuya, mới đi ngủ, ngày hôm sau, năm người cùng nhau ngủ nướng, nên mở cửa hàng trễ.
Trình Mạc Nhiễm sau lần kinh ngạc ở trong buổi tiệc, tâm trạng vẫn không tốt lắm, đứng sát cửa sổ trong văn phòng nhìn xe cộ ở bên ngoài, anh nghĩ : từ sau khi gặp Lương Ngân, cho tới bây giờ vốn không có tâm trạng tốt.
"Trình tổng, điện thoại của Ti Ti tiểu thư ngài nhận không?" Thư ký báo cáo với Trình Mạc Nhiễm.
" Nói tôi không có ở đây, đợi chút...Chuyển máy đi." Do dự một chút vẫn là nối máy, Trình Mạc Nhiễm không thể để một phụ nữ không biết phân biệt làm hỏng tâm trạng.
Điện thoại Ti Ti được chuyển vào, phụ nữ thôi, đi dạo phố, làm đẹp, đều là chuyện trọng đại, Trình Mạc Nhiễm đồng ý với Ti Ti cùng cô đi thử kính, thuận tiện đi đến cửa hàng Khuê Mật Ô Vuông để thử quần áo.
Trình Mạc Nhiễm trong lòng đã buồn bực, cửa hàng quần áo bây giờ sao phục vụ kém như vậy, muốn nghệ sĩ phải tự mình đi lấy quần áo ? Nhưng khi anh đi mới biết được.... .....
Trình Mạc Nhiễm đứng trước cửa hàng “Khuê Mật Ô Vuông “ ở ngoại thành mở cửa chiếc xe BMW, ngắm nhìn xung quanh, mặt tiền cửa hàng có chút thương cảm:
“Em muốn quần áo gì, mà nhất định đến phải đến nơi tồi tàn này lấy vậy?”
"Nơi này hả, tuy nhỏ nhưng đầy đủ cả, có rất nhiều nghệ sĩ của E-ver quần áo đều lấy ra từ cửa tiệm này, hơn nữa quần áo của họ là hàng độc nhất, tuyệt đối không có cái thứ hai, tất cả đều là độc nhất vô nhị." Ti Ti thân mật kéo tay Trình Mạc Nhiễm đi vào trong cửa hàng.
Hôm nay, Văn Tiêu Nghệ cùng Vệ Tiếc bắt đầu đi, còn Cẩm Niên đi công việc giúp Âu Dương, Tiểu Vũ lại về nhà, Ngôn Ngôn thì cùng bạn học ra ngoài chơi, cho nên chỉ còn một mình Lương Ngân trong cửa tiệm vừa thêu tranh chữ thập vừa trông cửa tiệm.
Thấy có người tiến vào, Lương Ngân chưa kịp buông tranh thêu chữ thập trên tay, liền nghe có người gọi : " IIin, tôi tới lấy cái kia True-ness".
IIin là tên tiếng Anh của Văn Tiêu Nghệ, về phần True -ness mấy ngày trước E-ver đặt quần áo, Tiêu Nghệ may suốt đêm, một bộ lễ phục, rất chói mắt, rất tao nhã, thật thuần khiết.
"Xin lỗi, IIin không có ở đây, nhưng quần áo kia tôi có thể đưa cho cô." Lương Ngân đi đến trước mặt hai người.
"Là cô !" Trình Mạc Nhiễm cùng Ti Ti đều kinh ngạc, dĩ nhiên Lương Ngân cũng bị chấn động rồi, đúng là oan gia ngỏ hẹp! Nghiệt duyên ! Tại sao lại gặp mặt anh ta rồi.
Lương Ngân mắt mở to cố nhịn khỏi kích động, nhìn về phía họ giả vờ cười, sau đó nói:" Hai vị chờ một chút, cứ ngồi tự nhiên, tôi đi lấy quần áo cho hai vị."
Nhìn thấy Lương Ngân tâm tình Trình Mạc Nhiễm nhất thời trở nên tốt, vẫn chưa nói tốt lời nào, người con gái này mặc áo T shirt, quần jean bó sát, lần này không trang điểm, rất nhạt, thực rất thanh xuân, rất trong sáng, thực .....Mê người.
Hiển nhiên Ti Ti tâm tình không được tốt lắm, tối hôm qua cách nhìn và nói chuyện của Trình Mạc Nhiễm với cô gái này không bình thường, bây giờ nhìn anh so với hôm qua cũng không khác lắm, càng cho rằng hai người nhất định có chuyện gì.
"Ti Ti tiểu thư, đây là True-ness." Ngân lễ phép đem quần áo đưa cho Ti Ti.
"Tôi có thể ở chỗ này mặc thử sao?" Ti Ti cũng lễ phép hỏi.
"Đương nhiên là có thể rồi ." Lương Ngân trả lời.
Trong lúc Ti Ti cầm lấy quần áo vào trong thử, hiện tại chỉ còn lại hai người cô và Trình Mạc Nhiễm.
" Tiệm này là của cô mở?" Trình Mạc Nhiễm ngồi trên sô pha nhìn Lương Ngân đang đứng ở giá áo bên cạnh.
"Không phải." Lương Ngân không muốn cùng anh nói chuyện, nên chỉ trả lời anh ngắn gọn.
"À, vậy là ai có năng lực lớn như vậy, khiến cho Lương Ngân tiểu thư đến trông tiệm? Chẳng lẽ Lương Ngân tiểu thư lại quyến rũ được ai rồi?" Trình Mạc Nhiễm đối nhất thời trong lời nói của mình không đúng mực, rất là phiền não, anh vốn muốn hỏi : có phải là người thân của cô, cũng không biết lại làm sao liền thay đổi lời nói.
Lương Ngân lập tức nổi trận lôi đình, người đàn ông này thật đáng chết, chính là đến đây để cười nhaọ và đánh nhau với cô sao?
"Đúng vậy,chính là tôi quyến rũ một người giàu có, anh ta mở cho tôi cửa tiệm này, thế nào? Vậy cũng chưa tới phiên ngàiTrình quan tâm nhỉ!" Lương Ngân cố ý chèn ép anh.
"Hả? Vậy sao? Tôi có thể ra giá gấp lần người giàu có kia, Lương tiểu thư có thể suy nghĩ đến người chủ hào phóng này, ít nhất, tôi có thể cho cô cửa tiệm rộng lớn hơn thế này." Trình Mạc Nhiễm nghe xong lời nói của cô cực kỳ khó chịu, nhưng mà không muốn mình yếu thế.
Lương Ngân phát điên, lời nói ác độc từ miệng của người đàn ông này. "Xin lỗi, ngài Trình, xem ra bổn tiệm không có mặt mũi nào khiến cho ngài đến quan lâm chỉ bảo, hy vọng ngài lập tức rời đi." Lương Ngân đuổi người rất lễ phép.
Trình Mạc Nhiễm lúc này thật đúng là không muốn đi, đã biết cửa hàng của cô, thì không có lý do gì buông tha.
"Lương tiểu thư, Trình mỗ vẫn thật là thích nơi này, khách hàng chính là Thượng Đế, Lương tiểu thư vẫn không sợ tôi bẩm báo lại tiêu hiệp? Sẽ đem tin tức truyền cho truyền thông sao?" Vừa uy hiếp, Trình Mạc Nhiễm đối mặt với Lương Ngân giỏi nhất vốn là uy hiếp.
"Trình Mạc Nhiễm, anh .... Anh lưu manh." Lương Ngân đối với anh là hết chỗ nói rồi.
"Lương tiểu thư là mắng Trình mỗ sao? Thật là vinh hạnh!" Không cảm thấy hổ thẹn, lại còn cho là vinh, chính là loại thái độ này.
Lúc này Ti Ti vừa từ phòng thử quần áo đi ra ngoài, quần áo rất đẹp, Ti Ti mặt thật sự rất hợp, phong cách quyến rũ đến ngây thơ. Tiêu Nghệ thật sự rất lợi hại.
"Nhiễm, thế nào?" Người con gái vui vẻ thông qua sắc mặt , quả nhien không sai, Lương Ngân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hy vọng ôn thần nhanh mau đi.
Lương Ngân hiện tại cho mình đã rất độ lượng rồi, đối với mưu đồ gây rối hơn nữa dùng thủ đoạn hèn hạ đối với người đàn ông của mình, cô không thể ngờ không làm anh thanh bại danh liệt, mà còn cùng anh ở chỗ này đấu khẩu, thật là có lợi cho anh quá rồi.
"Rất đẹp." Trình Mạc Nhễm tâm vốn không đặt trên người Ti Ti.
" Chúng ta đi thôi!" Ti Ti không muốn kéo dài thời gian, kẻo con rùa vàng này bị cô gái nhỏ trước mắt câu được.
"Được rồi,Lương tiểu thư tạm biệt!" Trình Mạc Nhiễm cười ôm nhẹ eo Ti Ti , đi ra ngoài.
"Ừ." Lương Ngân lần này không nói câu " Hoan nghênh lần sau lại đến!"
Trình Mạc Nhiễm đưa Ti Ti về đến E-ver, một mình quay xe trở lại cửa hàng Khuê Mật Ô Vuông.
Lương Ngân thêu mắt đau, tay ê ẩm, liền mặc áo lông đi ra ngoài hít thở không khí một chút, hôm nay là sinh lý của cô, cô mang đôi giày vải bông dày, không khí lạnh lẽo, vừa rồi tâm tình buồn bực, cô nghỉ một lát rồi muốn đi kiểm tra tư liệu soạn bài các khóa học năm trước cho học sinh.
Xa xa liền thấy chiếc xe BMW màu xám lái đến.
Bởi vì vừa rồi không nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm lái xe gì, Lương Ngân cũng không có để ý, ai ngờ xe ở trước mặt dừng lại, cửa sổ xe quay xuống, liền thấy được gương mặt đáng đánh kia.
"Tại sao anh quay trở lại?" Lương Ngân có chút tức giận, này người kia?
"Mau lên xe, bên ngoài lạnh." Trình Mạc Nhiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh cóng đỏ bừng, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Không cần." Lương Ngân đối với yêu cầu của anh chính là trực tiếp cự tuyệt.
"Tôi đếm đến nếu em không lên xe, tôi liền ôm em lên xe, đến lúc đó tôi làm cái gì cũng không biết chừng, em có muốn trốn chạy cũng không thoát, huống chi đây là vùng ngoại thành, cho dù em có la cũng không ai đến cứu em." Lại là uy hiếp, ngay lúc đó Trình Mạc Nhiễm phát hiện Lương Ngân trong bộ này rất được.
"Đê tiện." Lương Ngân tức giận mở cửa xe, ngồi ở phía sau xe.
"Lên phía trước ngồi!" Trình Mạc Nhiễm có chút không vui, làm sao lại cách xa anh như vậy, cô thật sự chán ghét anh như vậy sao? ( thật là, anh cười nhạt thay Lương Ngân trả lời )
"Ngài Trình có chuyện gì nói mau, không cần được voi đòi tiên có được không?" Lương Ngân bây giờ nhanh mồm nhanh miệng, lần trước là cắn anh, lần này chính là giống như con nhím, đâu cũng đều là gai.
"Lương Ngân, tôi muốn nói là, đến bên cạnh tôi, làm người phụ nữ của tôi." Trình Mạc Nhiễm vẫn là câu nói kia, chỉ là lần này khác lần trước mà thôi.
Lương Ngân nghe những lời này đều miễn dịch, sau đó, đóng sập cửa mà đi .