Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

chương 27: mập mờ nảy sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm năm người say rượu đều bị đau đầu.

Bởi vì Văn Tiêu Nghệ phải đến công ty báo cáo, điểm tâm cũng không có ăn liền trực tiếp đi đến công ty, hôm nay Cẩm Niên quyết định không đi công việc rồi, ngủ một giấc thật ngon sau mới về trường học báo cáo, dù sao cũng không thể luôn bận rộn nghề phụ được, trường học sẽ phải lập tức thi cuối kỳ rồi; Tang Vũ và Đàm Cẩm Niên tư tưởng rất giống nhau, tóm lại trước nghỉ học, chuyện khác hãy nói sau, Lương Ngân còn phải đi dạy lớp ôn tập, cho nên liền gọi điện thoại cho Vệ Nam muốn anh tới đón cô đi dạy.

Lúc Vệ Nam đến, Lương Ngân đang tắm, Lương Ngôn mời Vệ Nam vô tiệm chờ, còn cô thì tự mình làm đồ ăn sáng.

Lương Ngôn chiên một cái trứng gà cùng vài miếng chân giò hung khói, uống sữa tươi, một mình ăn say sưa ngon lành không chút băn khoăn đến Vệ Nam.

Vệ Nam ăn điểm tâm rồi, nhưng nhìn cô gái nhỏ ăn ngon miệng như vậy, liền có chút muốn ăn, cảm giác rất động lòng.

"Ngôn Ngôn, ho khan, em đang... ăn cái gì?" Vệ Nam biết rõ còn hỏi, có chút muốn nói lại thôi.

Nhưng mà Lương Ngôn không có mảy may bị ảnh hưởng, cũng không chút nào thấy Vệ Nam có vẻ muốn chia sẽ bữa ăn sáng này, trong miệng vẫn nhai chân giò hun khói không ngẩn đầu lên, nói: " Ừ...Chân giò hun khói cùng trứng chiên!"

"Cái đó, em làm một phần?" Vệ Nam hỏi chủ yếu.

Lương Ngôn chợt nhớ tới vấn đề lễ phép, lập tức ngẩn đầu nhìn Vệ Nam, liếc mắt một cái đã biết ý nghĩ của anh, sau đó vội hỏi:

"Cái gì kia, anh Vệ Nam, anh ăn điểm tâm chưa?"

"Chưa ăn." Vệ Nam kiên quyết nói dối, đứa nhỏ này thật đúng là có thể dùng bốn chữ thành ngữ để nói ..... Trẻ nhỏ dễ dạy !

" Vậy, anh có muốn ăn không, em có thể làm cho anh một phần." Lương Ngôn đứng dậy, chuẩn bị làm.

"Được."

Lương Ngôn lấy ra chân giò hun khói cắt mấy miếng, vừa đánh một quả trứng gà, làm xong một phần, không đợi gọi, Vệ Nam liền tự giác ngồi trên bàn chờ.

"Ăn thật ngon." Vệ Nam ăn sạch trứng chiên cùng chân giò hun khói Lương Ngôn làm cho ra một câu đánh giá như vậy.

"Hắc hắc, anh Vệ Nam, tối hôm qua có phải anh không ăn cái gì à? Lương Ngôn cảm thấy Vệ Nam là khen tặng cô, vẫn chưa có người nào nói cô làm gì đó ăn ngon đây!

"Hả?" Vệ Nam có nghe cô ý tứ bới móc.

"Anh Vệ Nam, em xong rồi, chúng ta đi thôi!" Lúc này Lương Ngân từ trên lầu đi xuống, cầm cái túi lên muốn đi.

"Chị, không ăn sao?" Lương Ngôn không có làm phần cho Lương Ngân vì Lương Ngân không thích ăn trứng chiên cùng chân giò hun khói, mỗi buổi sáng cô đều tự mình làm cháo trứng muối thịt nạt.

"Không ăn, Ngôn Ngôn ngoan, ở nhà trông cửa tiệm nha, chờ Cẩm Niên sau khi tỉnh lại nói cho cô ấy biết, anh Âu Dương muốn dẫn cô ấy đi nông thôn đó!" Lương Ngân lúc nói lời này đã đi đến cửa. Vệ Nam đuổi sát theo sau .

"Biết." Lương Ngôn bĩu môi nói, thế nào đều coi cô là thành cô bé đây? Còn ngoan nữa!

Lương Ngân đã mấy ngày không tới lớp ôn tập, bởi vì công việc của giáo sư không còn bận rộn như trước, vừa đúng có thể dạy tất cả các lớp , cho nên, cô được vui vẻ thanh nhàn, nhưng chưa rảnh rỗi bao nhiêu, gần đây trường học phải thi cuối kỳ, còn E-ver vẫn còn một số quần áo cần làm gấp rút, cô ngày ngày vội vàng chạy hai nơi, phòng ngủ mỹ quan và trông tiệm, thỉnh thoảng cũng đi đưa y phục cho khách.

Vệ Nam đưa Lương Ngân đến lớp ôn tập xong liền quay về đi làm, Lương Ngân muốn đi quầy bán đồ ăn vặt của trường mua một ít đồ ăn, đúng lúc liền thấy Hàn Tô nhiều ngày không gặp. Sau lần trước Hàn Tô uống rượu say, Lương Ngân đưa cậu về nhà, hai người đã không gặp mặt đây.

"Hàn Tô?" Lương Ngân kinh ngạc ở nơi này nhìn thấy cậu, lúc này cậu cũng đứng nhất lớp rồi!

"Lương Ngân, tại sao mấy ngày trước cô không đến?" Hàn Tô có chút tức giận đi tới chỗ Lương Ngân.

"Giaó sư Vương không phải là lên lớp cho các cậu sao!Cô trở về trường đi học lại rồi!” Lương Ngân là nói thật, cô cũng không có gì cần thiết cùng đứa bé này nói dối.

Hàn Tô đi vào cùng Lương Ngân, Lương Ngân nhìn cậu cười mỉm, tình huống đang không có bất kỳ dấu hiệu gì, bỗng nhiên Hàn Tô ôm lấy Lương Ngân vào lòng thật chặt, Hàn Tô cao m mấy , Lương Ngân cao gần m ở trước mặt cậu vẫn có vẻ nhỏ nhắn, Lương Ngân bị cậu ôm kinh ngạc trong lòng tràn đầy khó chịu, sau mấy giây kinh ngạc Lương Ngân mới ý thức tới nơi này là trường học, không phải chỗ khác, vội vàng giùng giằng nói: "Ơ kìa, Hàn Tô, đây là trường học, cậu làm gì vậy? mau buông tay ra!" Lương Ngân có chút nóng nảy.

"Lương Ngân, tôi rất nhớ cô, tôi còn tưởng rằng cô không tớt đây nữa! Làm sao cô có thể không cho tôi biết một tiếng là không tới đây? Cô biết không, mấy ngày nay tôi luôn chờ cô, tôi đến đại học B tìm cô, bạn học của cô nói cô ít đến học ở trường, lúc ấy tôi liền cuống cuồng, tôi ngày ngày tại đây chờ cô, chỉ cần cô một ngày không đến, tôi cũng không đi học! Lương Ngân , cô đồng ý tôi chứ, chờ tôi thành công, cô liền làm bạn gái tôi đấy! Lương Ngân, tôi rất nhớ cô!" Trên đầu truyền đến giọng Hàn Tô nũng nịu, âm thanh rất nhỏ rõ ràng, nhưng lại khiến cho Lương Ngân cảm thấy giống như bị lên án từng chữ gõ vào trái tim cô.

"Tôi..." Lương Ngân không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói ra một chữ, sau đó vỗ lưng cậu an ủi, đứa nhỏ này đối với cô tình cảm chân thành đây!

"Lương Ngân, không phải cô muốn rời khỏi tôi chứ? Hàn Tô trong âm thanh có chút uất ức, đau lòng, còn có nồng nặc oán trách.

Lương Ngân là một cô gái nhỏ tràn đầy mẫu tính, nên không chịu nổi đứa bé bị uất ức lớn như vậy, liền vội vàng vỗ lưng của cậu nói: "Hàn Tô, thật xin lỗi, sau này sẽ không, cô sẽ không như vậy! sau này nếu cô không đến sẽ nói với cậu một tiếng!" Cứ như vậy hai người ở trong tuyết rét lạnh ôm lấy thật chặc .

Lúc này……..

"Này, bên kia là hai đứa bé kỳ cục, các người là ai? Ban ngày ban mặt ôm ấp nhau, này!" Đột nhiên bảo vệ của trường xuất hiện dọa làm cho hai người giật mình.

Hàn Tô phản ứng nhanh chóng, thấy bảo vệ đã tới, liền kéo tay Lương Ngân bỏ chạy, Lương Ngân ở giữa không biết làm sao, liền chạy theo sau lưng Hàn Tô, cứ như vậy hai người chạy ra khỏi trường học, cho đến khi bảo vệ không đuổi theo kịp nữa, mới dừng lại.

Lương Ngân hơi thở gấp vỗ ngực, trong gió rét hơi lạnh theo đến lồng ngực, dường như bất cứ lúc nào trái tim cũng nhảy giống nhau, đè ép nó có lẽ sẽ khá hơn một chút.

"Hàn Tô ...Cậu...Cậu sau này...Sau này, không được...Không được như vậy nữa nghe không!" Cuối cùng cũng đem câu này nói xong rồi.

"Cô nghỉ ngơi trước một chút nữa hãy nói!" Hàn Tô giống như người không có sao, nhẹ nhàng vỗ lưng Lương Ngân.

"Cậu ...Cậu làm thế nào lại không thở gấp?" Lương Ngân rất nghi ngờ, so với Lương Ngân cậu hô hấp không thở gấp một chút nào cả.

"Bởi vì hàng ngày tôi rèn luyện, dáng vẻ này của cô, một người nhỏ bé!" Hàn Tô trong giọng nói mập mờ, khiến cho Lương Ngân không khỏi ngẩn ra, có muốn hay không đem chuyện đã có bạn trai nói cho đứa nhỏ này biết, nếu như nói ra, cậu ấy không nghĩ ra nữa thì biết làm sao bây giờ? Nhưng mà, nếu như không nói, cô không thể nào vẫn như vậy gạt cậu, lừa gạt tình cảm của cậu? Chỉ sợ cậu ấy càng lún càng sâu!

Lương Ngân trong lòng mâu thuẫn, nên làm gì bây giờ?

"Cô tại sao không nói chuyện?" Hàn Tô nhìn Lương Ngân đã ngẩn người ra mấy giây nên dùng tay lung lay một cái trước mặt cô.

Lương Ngân lúc này mới lấy lại tinh thần nói: "À! Không có sao, làm sao bây giờ? Hôm nay bởi vì cậu mà tôi cũng không có cách nào lên lớp được, không thì chúng ta cũng về nhà thay quần áo rồi trở lại đi ! Tránh bị bảo vệ phát hiện.”

"Không sao, dù sao đã mấy ngày không có đi học rồi, một ngày nữa cũng không sao, chúng ta đi chơi đi! Tôi dẫn cô đi trượt tuyết! Nhà tôi có một sân trượt tuyết lớn, chúng ta có thể đi đến đó!" Hàn Tô rất muốn cùng Lương Ngân đi trượt tuyết, đây là cơ hội tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm của Lương Ngân đối với cậu, cậu không muốn bỏ qua!

Lương Ngân nhìn Hàn Tô đôi mắt lóe lên phát ra ánh sáng rực rỡ, thật sự là không đành lòng cự tuyệt, liền gật đầu một cái.

Trên đường, Lương Ngân gọi điện thoại cho Tang Vũ muốn cô ấy thay cô di học, thuận tiện nói một tiếng mình có việc nên tối nay mình mới trở về.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Lương Ngân chưa bao giờ biết nhà Hàn Tô có tiền như thế, dõi mắt nhìn lại, toàn bộ sân trượt tuyết lớn như vậy đều của nhà cậu, vậy làm sao có thể không làm cho người ta hâm mộ , ghen tỵ đây?

" Mau ngậm miệng lại, con ruồi đều muốn bay vào miệng rồi!" Hàn Tô là một đứa bé, nói chuyện tương đối thẳng thắng, cũng rất thích nói giỡn.

Lương Ngân trách giận liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó liền cắm đầu cắm cổ đi tới hướng phục vụ đứng.

"Lương Ngân, cô đi nhanh như vậy làm gì? Chờ tôi một chút! Hẹp hòi, cô tự nhiên túc giận! Này, Lương Ngân, làm sao cô càng chạy càng nhanh vậy!" Lương Ngân cũng không khác gì giống như một đứa bé, bị tức giận mà đi ở phía trước mặt hơn nữa còn bước nhanh hơn.

Hai người thay xong dụng cụ trượt tuyết, liền chuẩn bị muốn đi trượt tuyết, quan trọng nhất chính là Lương Ngân là một tay mơ, nói trượt tuyết, liền một lần lướt qua, chính là lần đó trường học tổ chức, cô vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu té, cô liên tục té lúc này phải nhờ bật thầy để học, làm cho cô buồn bực đến tột cùng.

Hàn Tô đặc biệt tìm được một chỗ vắng người ở dưới chân núi để dạy cho Lương Ngân trượt tuyết, mỗi lần Lương Ngân ngã cậu đều đau lòng sau đó nói một câu: " Lương Ngân, cô ngốc nghếch!" Thỉnh thoảng lại tới nói một câu: " Lương Ngân, cô là heo à! Đứng cũng đứng không vững!"

Lương Ngân lúc đầu tức giận mà không vui, sau lại trượt lên đến trang phục và đạo cụ, ngã xuống cũng không sao cả, cô cũng không quan tâm cậu ở nơi đó càn rỡ la mắng.

Hàn Tô đúng là một thầy giáo tốt, không chỉ có dạy lý luận thật tốt, mà thực tế dạy cũng rất tốt, Lương Ngân hầu như ở nơi này cho tới trưa té vô số lần sau đó , vận dụng lý luận cộng thêm thực tế Hàn Tô dạy liền học được, từ từ số lần té ít đi, hành trình trượt đi cũng dài hơn, cuối cùng còn muốn đòi Hàn Tô dạy cô trượt tuyết các kiểu hoa văn, Hàn Tô bật cười, cô gái ngốc này còn có tinh thần học sao!

Trượt tuyết cho tới trưa, Lương Ngân buổi sáng còn chưa có ăn cơm, đã sớm bụng kêu đói vang rồi, ở đây bụng cũng thầm thì gọi, lúc này Hàn Tô đang cởi dụng cụ tuyết xuống liền nghe bụng Lương Ngân kêu, Lương Ngân cực kỳ ngại, ôm bụng hướng về phía Hàn Tô cười khúc khích, "Ha hả...Ha hả."

Hàn Tô liền dẫn Lương Ngân đi nhà hàng ăn cơm, gọi món ăn đầy bàn, bên cạnh còn có quản lý phục vụ, Hàn Tô thật có thể diện cùng uy phong đây!

Thừa dịp lúc quản lý rời đi, Lương Ngân hỏi Hàn Tô: " Hàn Tô, rốt cuộc nhà cậu là làm cái gì vậy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio