Nhìn người ăn mặc như quả cầu tuyết trước mặt, đột nhiên Giang Duy nhớ ra người này là ai, trước khi tận thế băng hà bùng nổ, cậu và Hùng Trì Viễn có trò chuyện với nhau mấy lần đều là do người này chuyển máy, Giang Duy cúi đầu nhìn tới cánh tay đang ôm gấu trúc của mình, không phải bác sĩ Tống này cố tình đến tìm người đấy chứ.
Việc Hùng Trì Viễn hóa thú thành gấu trúc, người này có biết hay không?
Theo đó tầm mắt Tống Thụy Bình nhìn về phía gấu trúc trên cánh tay Giang Duy, kéo chiếc mũ và khẩu trang đang quấn chặt trên mặt mình ra, có hơi khom người nhìn xuống một chút, hiếm khi anh ta có thể thấy một chú gấu trúc nhỏ chỉ lớn bằng một con mèo ở một khoảng cách gần như vậy, anh ta tự biết đây chính là lão đại nhà mình, sâu trong lòng anh thiếu chút nữa là không nhịn được cười ra tiếng.
Hình thể lúc này thật sự đã kém đi rất nhiều so với lúc trước khi rời đi, Hùng Trì Viễn đã gặp phải chuyện gì?
Dù có phần lo lắng, nhưng thấy hình thể gấu trúc nhỏ bé như vậy, Tống Thụy Bình thật sự không nhịn được mà muốn vươn tay sờ vào.
Thấy động tác của Tống Thụy Bình, trong nháy mắt lông tơ trên người Giang Duy đều dựng cả lên, cậu không hề muốn cho người khác sờ vào Hùng Trì Viễn, dù cho người này có là bác sĩ Tống − người mà Hùng Trì Viễn tín nhiệm hơn cả cậu đi nữa.
.
Ừm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ khiến cho Hùng Trì Viễn tín nhiệm mình hơn cả người này!
Lúc Giang Duy muốn tránh mặt, thì Hùng Trì Viễn đã nhanh hơn cậu một bước, mở ra không gian thuấn di dẫn theo Giang Duy rời đi, nhẹ nhàng tránh được cánh tay của Tống Thụy Bình, mà Hùng Trì Viễn với ánh mắt lạnh buốt đang liếc nhìn về phía Tống Thụy Bình, có ý đồ như muốn cảnh cáo.
Tống Thụy Bình thấy trong nháy mắt một người một gấu trúc đã dịch chuyển tức thời đến một nơi khác, cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng thấy an tâm hơn, xem ra với bộ dáng này, cũng không cần phải lo lắng cho Hùng Trì Viễn, rõ ràng là dị năng của Hùng Trì Viễn đã lợi hại hơn so với trước đây, lo lắng của anh đã trở nên dư thừa, mấy năm gần đây anh đi theo Hùng Trì Viễn, không biết đã qua bao nhiêu lần có thể xoay chuyển cục diện trong tình thế hiểm nguy, hóa hiểm thành lành là đặc trưng của Hùng Trì Viễn.
"Tiểu Duy Duy, hình dạng này của lão đại.
.
" Vừa mới nói tới chỗ này, Tống Thụy Bình liền híp mắt, thấy ánh mắt của gấu trúc đang liếc về phía này, khiến Tống Thụy Bình ngay lập tức dừng việc đang nói, anh đã có được kinh nghiệm sau mấy năm đi theo Hùng Trì Viễn, nên lập tức đã ngầm hiểu ý, liếc mắt nhìn về phía sau thấy có một người khác đang đi tới, tuy là đi chung nhưng không được tính là bạn đồng hành sao.
.
Tuy rằng ấn tượng của Giang Duy đối với hồ ly và con rắn vẫn chưa tỉnh lại kia thật sự là không tồi, nhưng một người có cuộc sống lâu dài trong âm u như Hùng Trì Viễn vẫn không dễ dàng tín nhiệm người khác như vậy.
"Bác sĩ Tống, chiếc xe đã bị đâm thành như vậy, anh không sao đấy chứ?"
Tống Thụy Bình xua xua tay, đeo khẩu trang và đội mũ lên thật kỹ: "Tôi là dị năng giả hệ Lực lượng, Tiểu Duy Duy không cần phải lo lắng, chút va chạm này chẳng là gì, Sói Con nhà tôi cũng không bị sao cả, chỉ là có hơi tiếc một chút về chiếc xe trượt tuyết kia, nhưng mà cũng chẳng sao, chiếc xe trượt tuyết này của các cậu nhìn cũng không tồi nha, có thể là còn có tính năng tốt hơn cả xe của tôi, đền cho tôi là được rồi.
"
"Sói Con?" Giang Duy cũng không quan trọng chuyện cái xe, cậu càng để ý đến chú sói con trong lời nói của Tống Thụy Bình, Giang Duy kinh ngạc nhìn về phía cánh tay của Tống Thụy Bình đang ôm lấy một động vật lông trắng.
Tống Thụy Bình vươn tay xách sói con trên cánh tay giơ lên cho Giang Duy xem: "Tôi nuôi chó, là husky, đặt tên là Sói Con, cái mũi của nó thật sự rất nhạy, hôm nay nếu không dẫn theo nó, thì tôi không biết làm sao tìm được vị trí chính xác của các cậu đây.
"
Cũng may là họ tốt số, anh ta vừa lấy xe trượt tuyết ra đi chưa được bao xa, chuẩn bị đi tới đường hầm Vân Sam Dụ để tìm người, thì Sói Con đã ngửi được mùi, xác định được vị trí của Hùng Trì Viễn, việc này phải nói từ trước khi Hùng Trì Viễn hôn mê, anh ta đã lặng lẽ cắt xuống một nắm lông gấu trúc của hắn.
"Chó? Husky?"
Giang Duy không để ý đến lời nói kế tiếp của Tống Thụy Bình, chỉ nghi ngờ nhìn về phía con chó husky không lớn lắm đang bị xách lên kia, lại nói, husky mà có lông màu trắng sao? Đến cả một chút sắc màu khác cũng không có mà chỉ có thuần một màu trắng?
Tống Thụy Bình cười khẽ: "Đây còn không phải là do biến dị sao, màu lông thay đổi một chút mà thôi, cái này gọi là thích ứng với biến đổi của môi trường, ngụy trang thành màu của tuyết, nếu thả nó xuống nằm úp sấp trên nền tuyết, thì sẽ ẩn nấp rất tốt.
"
Giang Duy nhìn đến con husky bị Tống Thụy Bình xách lên kia, mặc dù chỗ da lông phần gáy bị túm lấy như vậy, nhưng hai lỗ tai vẫn cảnh giác dựng thẳng, tuy rằng hình thể cũng không lớn, nhưng đôi tròng mắt có màu hổ phách vẫn thể hiện được sự hung ác dã tính.
Đột nhiên khóe miệng Giang Duy hơi giật giật một cái: "Anh lừa ai vậy?"
Biết được bác sĩ Tống này không phải là kiểu người đứng đắn gì, trước đây còn dùng tin nhắn trò chuyện với mình nên cậu đoán được!
Tống Thụy Bình cười nói: "Tiểu Duy Duy, tôi lừa cậu làm gì chứ.
"
Tống Thụy Bình để Sói Con vào bên trong khuỷu tay, đeo găng tay vào lại hài lòng xoa đầu Sói Con một cái, nhận lấy vài tiếng kêu khẽ hung dữ, nhưng nó không hề có chút phản kháng nào.
"Bác sĩ Tống, đây là sói!" Giang Duy nói, chẳng lẽ đến cả sói và chó anh ta cũng không phân biệt được?
Tống Thụy Bình cười to, vươn tay kéo lấy bả vai Giang Duy đi về phía trước: "Tiểu Duy Duy, đừng sợ, Sói Con là sói trắng, nó rất ngoan.
Lại nói, Tiểu Duy Duy, nếu chúng ta đã may mắn gặp lại được nhau, thì mau đi thôi.
"
Lúc này hồ ly Ninh Bính Thần đã chạy tới trước mặt họ, thấy có vẻ Giang Duy quen biết với người này, gãi gãi đầu, cười cười nói: "Anh không sao chứ?"
Tống Thụy Bình xua xua tay: "Không sao cả không sao cả, vừa rồi hẳn cậu là người lái xe, đứa nhóc này, kỹ năng của cậu không được tốt cho lắm, kỹ thuật của nhóc con cậu không ra sao cả, nhưng dị năng lại rất chói mắt.
"
Khóe miệng hồ ly hơi giật giật, nhóc con? Nhìn cậu ta nhỏ chỗ nào, tuổi cũng được tính là người trưởng thành rồi chứ! Hơn nữa dáng vẻ của cậu ta cũng cao hơn người này rất nhiều! Bên cạnh đó, quan trọng nhất chính là, vừa rồi xảy ra tai nạn xe cộ, có thể trách cậu ta hay sao, lúc mà xe trượt tuyết của người này đâm tới, cậu ta vẫn giảm tốc độ, nhưng người này vốn dĩ lại không hề giảm tốc độ chút nào, nên cậu ta chỉ có thể thay đổi phương hướng mà thôi, tóm lại cậu ta vẫn cảm thấy đây thật sự không phải là lỗi do cậu gây ra.
Ba người với hai con vật đi đến phía trước xe trượt tuyết của Giang Duy, Ninh Bính Thần vừa tới đã ngồi vào ghế lái, Tống Thụy Bình đã tới đẩy Ninh Bính Thần ra: "Cậu ra sau ngồi đi, tôi lái xe.
"
Giang Duy ôm gấu trúc đứng bên ngoài cánh cửa ghế phụ, gật đầu với hồ ly, Ninh Bính Thần liền tránh ra đi ra ngồi ở ghế sau, ôm lấy Trần Trạm để lên người rồi thắt dây an toàn lại.
Tống Thụy Bình thoáng nhìn ra phía sau, để Sói Con tựa vào ngay sát cửa sổ bên kia, liền khởi động xe, có hơi lơ đãng hỏi: "Tiểu Duy Duy, đây là bạn của cậu?"
"Ừm, cậu ta tên là Ninh Bính Thần, nằm trong kia là bạn học của cậu ta, Trần Trạm.
"
Giang Duy vừa nói xong, xe trượt tuyết cũng đã vút đi, đột nhiên tăng tốc độ như vậy khiến Giang Duy và Hùng Trì Viễn lập tức đâm mạnh vào chỗ ngồi trên xe, Giang Duy ổn định thân người, nói: "Bác sĩ Tống, anh lái xe chậm một chút!"
Mới vừa xảy ra tai nạn xe cộ, vậy mà còn dám lái xe như vậy sao?
Tống Thụy Bình nhíu mày: "Tốc độ này chỉ là chuyện nhỏ, nếu để cho lão đại lái, có thể sẽ còn nhanh hơn thế này.
"
Giang Duy cúi đầu nhìn xuống Hùng Trì Viễn, một người một gấu nhìn vào nhau, không hiểu sao tâm ý tương thông, Giang Duy ôm lấy Hùng Trì Viễn dựa vào phía sau, ngước mắt nhìn Tống Thụy Bình: "Bác sĩ Tống, không lẽ là anh đang tránh người nào đó?"
Tống Thụy Bình cười đùa một tiếng: "Không phải là một người nào đó.
"
"Chắc không phải là anh cướp sói con, đàn sói không muốn để anh rời đi đấy chứ? Vậy nên mới gấp gáp lai xe trốn, sợ bị sói đuổi theo?" Giang Duy không tin lời anh ta, lúc người này lái xe, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn vào kính chiếu hậu, hiển nhiên là lo sợ có thứ gì đó đuổi theo phía sau.
Tống Thụy Bình hơi quay đầu qua liếc mắt nhìn Giang Duy một cái: "Lúc trước các cậu lái xe cũng không nhanh lắm.
"
"Mấu chốt là anh cũng không biết chúng tôi đang định đi đâu, chạy xe cứ như là đang đua xe, dĩ nhiên là có vấn đề!" Giang Duy kéo khẩu trang xuống, thở mạnh ra một ngụm khí trắng.
Tống Thụy Bình im lặng một lúc, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, đột nhiên quay đầu vô cùng nghiêm túc nhìn qua Giang Duy: "Tiểu Duy Duy, có phải là tôi đã chạy sai hướng rồi hay không?"
Mắt thấy sắp đụng vào một con sóng đang bị đóng băng, Giang Duy hô to: "Nhìn phía trước nhìn phía trước kìa, xe này bị đâm trúng là không còn cái khác nữa!"
Tống Thụy Bình nhìn qua Hùng Trì Viễn thấy trong nháy mắt sóng băng đã biến mất đi một nửa, khẽ cười một cái: "Tiểu Duy Duy, hẳn là cậu biết rõ, thứ bị đụng nát sẽ là xe chứ không phải là người.
"
Giang Duy dừng việc xoa xoa bàn tay gấu, đột nhiên trên mặt có hơi nóng lên, trong tiềm thức của cậu luôn hiểu rõ, nhất định Hùng Trì Viễn sẽ dẫn mình tránh đi, dĩ nhiên việc này vừa mới được nghiệm chứng khi nãy.
Tống Thụy Bình nhìn lão đại nhà mình đang tương đối an tĩnh nằm trong cánh tay Giang Duy, khẩu trang dưới miệng có chút nhịn không được hơi nhếch lên, tốc độ xe thoáng cái đã giảm bớt: "Phương hướng chắc là không sai chứ?"
Giang Duy gật đầu: "Chỉ cần chạy một đường xuôi về hướng Nam thì sẽ không sai.
"
"Sao lại đi về phía Nam? Phía Nam còn lạnh hơn, mà phía Nam lại càng có thêm rất nhiều loại thú biến dị, rất nguy hiểm.
" Tống Thụy Bình nói.
"Tìm trúc.
" Như thể không có gì phải giấu giếm, Giang Duy túm lấy gấu trúc: "Trừ trúc ra, tất cả những đồ vật khác đều bất lợi với trạng thái bây giờ của anh ấy.
"
Tống Thụy Bình khẽ nhíu mày: "Ừm, lát nữa tôi sẽ kiểm tra một lần cho các cậu.
"
"Có vẻ bác sĩ Tống biết rất là nhiều chuyện?" Giang Duy cảm thấy kỳ lạ, lúc này chỉ vừa có mấy ngày sau khi tận thế băng hà bùng nổ, Tống Thụy Bình chẳng những có thể cải tiến xe trượt tuyết dưới cái lạnh khắc nghiệt như hiện tại, mà còn biết một số chuyện cụ thể của phương Nam.
Tống Thụy Bình nhíu mày: "Tôi không phải là người duy nhất sống sót, đàn em dưới tay lão đại, có ai lại không có một chút bản lĩnh kia chứ? Người nhiều thì tự nhiên sẽ có sức mạnh lớn, rất nhiều tin tức chỉ cần suy đoán một chút là có thể biết được.
"
Lúc này, cuối cùng Hùng Trì Viễn cũng nói chuyện, ở vị trí phía trên tay lái của Tống Thụy Bình, hiện ra mấy chữ nhợt nhạt: "Còn lại bao nhiêu người?"
Tống Thụy Bình liếc mắt một cái, mấy chữ vừa thoáng lóe lên kia chợt xuất hiện rồi biến mất rất nhanh, đáy lòng yên lặng thầm cảm thán một tiếng, tuy rằng bình thường lão đại cũng không dễ dàng tin tưởng một ai, ngày thường cũng không thích lạnh lùng quan tâm đến người ta, nhưng căn bản đối với họ vẫn rất coi trọng.
Tống Thụy Bình thở phào một hơi, nói: "Ngoại trừ những người không có dị năng, không chịu nổi khí lạnh, thì chúng ta bất lực, còn lại đa số đều sống sót, rồi trước đó, tôi đã dẫn họ đến thành Bắc.
"
Sau đó, cuối cùng anh ta cũng có thể thoát ra.
.
Thật không dễ dàng gì, trước kia đều là công việc của lão đại, mấy ngày nay đều đổ dồn hết lên người anh ta, còn bị người nào đó truy đuổi, mỗi ngày đều bị mắt sói nhìn chằm chằm, khiến anh ta muốn nổ tung.
"Thành Bắc?" Giang Duy kinh ngạc, sau khi mạt thế băng hà bùng nổ, thì thành Bắc là căn cứ có người sống sót cao nhất ở phương Bắc.
Đồng thời, Giang Duy khi nghe được tin những người đi theo bên cạnh Hùng Trì Viễn vẫn may mắn còn sống sót, thì cũng có chút vui mừng.
"Chà, thành Bắc đã có tổ chức, hẳn là rất nhanh sẽ có thể lập thành căn cứ cho người sống sót, tài nguyên chúng ta dự trữ không biết có thể sử dụng được bao lâu, nhưng sẽ tốt hơn rất nhiều nếu như tất cả họ đều tập trung qua bên đó.
"
Về việc tìm kiếm Hùng Trì Viễn, rồi xem chuyện yêu đương của Hùng Trì Viễn, một mình anh đến là tốt rồi, nếu tất cả mọi người đều tới, không biết Hùng Trì Viễn sẽ ra sao nữa.
"Đến khi chúng ta tìm được cây trúc rồi, chúng ta sẽ tới thành Bắc.
" Giang Duy nói.
Tống Thụy Bình cười khẽ, vươn tay vỗ vỗ lên cánh tay Giang Duy, bị gấu trúc nào đó giơ tay chặn lại, nhưng sức lực của Tống Thụy Bình khá lớn, cả cánh tay gấu và cánh tay Giang Duy đều đồng loạt bị vỗ lên, khiến cho gấu trúc nào đó chém ra vài nhát không gian vặn vẹo, làm rơi cái mũ trùm kín trên đầu Tống Thụy Bình.
Ngay khi mũ trùm của Tống Thụy Bình rơi xuống, động tác của gấu trúc liền dừng lại, đến cả Giang Duy cũng nhìn về phía má phải của anh ta, Giang Duy ngừng lại nói: "Bác sĩ Tống, anh vừa gặp phải dị thú tấn công sao?"
Đến đâm xe vẫn không khiến cho bản thân bị thương kia, sao lại có thể khiến cho mặt của Tống Thụy Bình bị thương như thế, trừ khi là dị thú.
Đỉnh đầu của Tống Thụy Bình càng lộ ra vẻ khí khái hào hùng, nhưng vẫn trưng ra một mặt anh tuấn, một loạt vết tích đóng vảy kéo dài từ huyệt Thái Dương xuống đến tận cằm, nhìn qua cứ như là bị một dã thú nào đó cào cho bị thương.
Tống Thụy Bình lấy tay sờ lên mặt mình: "Có phải là khuôn mặt đã bị hủy rồi không? Ai da, tôi vẫn luôn nghĩ tới việc thể hiện tốt khuôn mặt của mình trước mặt tiểu Duy Duy, tạo một ấn tượng tốt đầu tiên kiểu vậy.
"
Đột nhiên cảm giác được gấu trúc nào đó đang phát ra khí lạnh, Tống Thụy Bình cười khan một tiếng, không dám trêu đùa chị dâu, nói: "Không sao cả, qua mấy ngày nữa thì sẽ tốt hơn.
"
Giang Duy gật đầu: "Ở chỗ của tôi có thuốc, bác sĩ Tống hãy dừng lại đã, chúng ta ăn chút gì đó, để anh bôi thuốc rồi lại xuất phát.
"
Tống Thụy Bình lại mơ hồ liếc mắt một cái nhìn vào kính chiếu hậu, lắc đầu: "Các cậu ăn trước đi, đợi lát nữa đổi người lái xe là được.
"
Giang Duy cúi đầu nhìn Hùng Trì Viễn, thấy Hùng Trì Viễn gật đầu, Giang Duy liền túm lấy balo, thò tay vào trong như có ý tìm kiếm gì đó, rồi từ trong không gian lấy ra bánh Hamburger, rồi tới một ly trà sữa nóng, sau đó khi Tống Thụy Bình vô tình liếc mắt nhìn tới, liền nhanh chóng biến thành một cái bánh cực lớn, cùng với ly trà sữa cực nóng siêu lớn.
.
Xe trượt tuyết kêu một tiếng rồi dừng lại, Tống Thụy Bình không có tâm trạng lái xe, không quan tâm là có ai đuổi theo phía sau hay không, trừng mắt nhìn đến vật Giang Duy đang ôm trong tay, khóe miệng giật một cái: "Đây là cái gì vậy?"
Giang Duy vươn tay đưa qua: "Hamburger, trà sữa, muốn uống coca cũng có, nhưng sẽ hơi lạnh, chỉ là không đến nổi đóng băng, anh có muốn không?"
Vậy mà còn có thể chọn món.
.
Tống Thụy Bình cảm thấy có chút hư ảo: "Có vị ca cao hay không?"
Giang Duy để ly có vị Matcha qua một bên, thò tay vào bên trong balo sờ mó một lúc, liền giơ tay lấy ra một ly trà sữa khác.
Tống Thụy Bình vươn tay cầm lý ly trà sữa nóng hổi cỡ lớn, ấm áp ôm lấy để trước ngực, nhận lấy cái ống hút lớn trong tay Giang Duy, sau khi uống vào một ngụm trà sữa vị ca cao nóng hổi, Tống Thụy Bình thật sự mãn nguyện đến mức muốn phát nổ: "Tiểu Duy Duy, cậu thật sự chính là thiên sứ!"
Về phần Giang Duy làm cách nào lấy từ bên trong balo leo núi ra những mỹ vị như vậy, Tống Thụy Bình chỉ coi đó là do có dị năng không gian, về điểm này, thì cậu ấy hoàn toàn xứng đôi với lão đại của họ.
Trong căn cứ của họ vẫn có dự trữ một ít đồ vật, nhưng phần lớn nguồn năng lượng dự trữ đều dùng toàn bộ một trăm phần trăm để giữ ấm, thật tốt khi ăn được thứ gì đó ấm mà không phải là thức ăn bị đông lạnh, vì vậy, sau khi tận thế băng hà bùng nổ, vốn dĩ với đồ vật nóng hổi như vậy anh cũng chưa từng được nếm qua lần nào.
Giang Duy bật cười, đưa tay vào túi mò lấy ra một cái Hamburger cỡ lớn, đưa cho hồ ly ngồi phía sau với ánh mắt thèm thuồng, còn vô cùng thân thiết cho vào bên trong một cái đùi gà, thuận tiện còn đưa qua một ly trà sữa trân châu.
Hồ ly Ninh Bính Thần vừa há miệng ăn vừa nói: "Thiên sứ đã là gì chứ, Giang Duy chính là ta Chúa cứu thế!"
Tống Thụy Bình đồng ý gật đầu, xé xuống một chút thịt bò bên trong chiếc Hamburger rồi khẽ đưa qua cho Sói Con đang chảy nước miếng bên cạnh.
Giang Duy thấy thể, thì hỏi: "Sói Con có ăn được đồ sống không?"
Tống Thụy Bình gật đầu: "Thích nhất là thịt dị thú, nhưng mà, lên đường quan trọng hơn, để khi nào rảnh rỗi sẽ để nó tự đi bắt.
"
Giang Duy đáp lại một tiếng, thò tay mò vào một chút, lấy ra chút thịt dị thú trước đó được hồ ly xử lý qua, đưa cho Tống Thụy Bình, Tống Thụy Bình kinh ngạc: "Các cậu cũng gặp phải dị thú? Không phải số lượng dị thú vẫn còn rất thưa thớt hay sao?"
Giang Duy lắc đầu: "Bác sĩ Tống, chuyện này thì anh đoán sai rồi, hiện tại dị thú chưa lợi hại, cũng sẽ không chủ động tấn công con người, người may mắn sống sót gặp phải cũng không ít, nhưng sau một thời gian nữa sẽ rất khó nói, vì vậy, thật vất vả khi anh phải chịu nhiều thiệt thòi dẫn những người khác đến thành Bắc, phòng ngự của thành Bắc rất tốt, dù có xuất hiện sóng dị thú cũng có thể kháng cự lại.
"
Tống Thụy Bình hơi nhíu mày lại một chút, gật đầu, trong lòng hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn về phía gấu trúc: "Anh và cậu ấy ăn cái gì?"
Giang Duy mò tay vào tìm kiếm trong balo leo núi: "Anh ấy không thích ăn Hamburger, tôi có chuẩn bị bánh bao.
"
Sau khi lấy ra mấy cái bánh bao nóng hổi, Giang Duy nói: "Hai người các cậu còn muốn ăn thêm bánh bao không?"
Tống Thụy Bình cảm thấy hài lòng với món ăn siêu lớn của mình: "Tôi ăn cái này.
"
Hồ ly xua tay, tiếp tục gặm cái đùi gà ngon lành.
Giang Duy bưng một dĩa bánh bao được biến lớn, rồi bỏ vào tay cho gấu trúc tự ăn, Hùng Trì Viễn chỉ ăn một cái thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Giang Duy, Giang Duy vươn tay cầm lấy một cái nhét vào trong miệng: "Chính là nhà kia.
"
Chóp mũi Hùng Trì Viễn cọ xát một chút vào tay Giang Duy, một dĩa bánh bao này, hương vị mỗi cái đều không giống nhau, đó chính xác là loại mà hắn đã chuẩn bị cho Giang Duy vào sáng ngày hôm đó, là món bánh hấp đặc biệt ở một khách sạn gần nhà hắn.
Chờ người trên xe đều đã ăn uống no đủ, hồ ly và Tống Thụy Bình đổi vị trí với nhau, một xe chở người cứ thế lại tiếp tục lên đường.
Giang Duy lấy thuốc đưa ra phía sau, Tống Thụy Bình vừa bôi thuốc vừa nói: "Cái gì nằm đây, sao lại như vậy?"
Giang Duy thoáng nhìn ra phía sau: "Anh ta ngủ đông, bác sĩ Tống có cách nào không?"
"Ngủ đông? Rất hiếm gặp, thật sự không phải là chết rồi đấy chứ? Hắn là dị năng giả hệ gì?" Tống Thụy Bình lay lay túi ngủ nhìn thoáng qua.
Hồ ly nào đó nói: "Chuyện này, anh Tống, anh đừng quấy rầy anh ấy được chứ.
"
Tống Thụy Bình dựa lưng vào trên ghế: "Cậu nhóc này, cậu không nghe thấy Giang Duy gọi tôi là gì hả? Tôi là bác sĩ, cậu không định để tôi kiểm tra cho cậu ta một chút hay sao?"
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng hồ ly bỗng nhiên dấy lên hi vọng, suýt chút nữa đã đơ ra khi lái xe, bị Tống Thụy Bình phía sau đập vào ghế ngồi một cái, xém chút nữa đã đập nát cái ghế ngồi lái của cậu ta, đập mạnh vào sau lưng hồ ly đến đau nhức: "Lái xe cẩn thận vào.
"
Hồ ly gật đầu, hít vào một cái rồi nói: "Anh ấy là thú hóa rắn, thuộc loài động vật máu lạnh, anh có cách nào không?"
Tống Thụy Bình mở túi ra nhìn đôi mắt Trần Trạm một chút, vươn tay sờ vào cần cổ Trần Trạm, hơi cảm giác được một chút nhịp đập: "Tiểu Duy Duy thấy thế nào?"
Giang Duy lắc đầu: "Không biết.
"
Tống Thụy Bình dựa người ra sau ngáp một cái: "Bây giờ kiểm tra không được tốt cho lắm, đến buổi tối khi chúng ta nghỉ ngơi thì nói sau.
"
Hồ ly gật đầu: "Cám ơn anh Tống.
"
Lần này sau buổi trưa xe tăng tốc chạy thật nhanh, đến khi sắc trời dần tối, hồ ly tìm một nơi tránh gió, dừng xe lại, mấy người trên xe từ từ bước xuống, đã ngồi cả một ngày, toàn thân mỗi người đều cảm thấy không được thoải mái, mà khi vừa từ trong xe đi ra, đã bị một cơn gió lạnh thổi tới, đám người đều run rẩy vài cái.
Giang Duy vội vàng thu nhỏ cái xe lại, nhánh chóng lấy mô hình nhà ở ra.
Đột nhiên nhìn thấy mô hình nhỏ nháy mắt đã biến thành một căn biệt thự lớn bằng gỗ, khóe miệng Tống Thụy Bình có hơi giật giật, nhìn tới balo leo núi của Giang Duy: "Tiểu Duy Duy, bên trong balo leo núi của cậu trang bị những thứ gì vậy?"
Giang Duy ôm lấy gấu trúc vội vàng đi vào căn phòng bên trong nhà, nghe thấy Tống Thụy Bình hỏi vậy, liền quay đầu lại cười, cũng không nói gì, khiến Tống Thụy Bình nhìn thấy được vài phần đắc ý từ cậu, Tống Thụy Bình theo phía sau trong đầu không khỏi cảm thấy tò mò, đột nhiên cảm thấy, ý của Giang Duy có phải như đang muốn nói là, thật ra thì khả năng của cậu rất cao, có khi còn giỏi hơn cả Tống Thụy Bình anh nữa?
Lại nói, giữa hai người họ bộ có cái gì cần phải lấy ra so sánh hay sao?
Trong đầu Tống Thụy Bình xoay chuyển mấy vòng, như đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền bật cười, ra là Giang Duy có ý muốn thể hiện trước mặt lão đại việc cậu là người rất quan trọng rất lợi hại!
Đám người vây quanh bếp lò ăn xong bữa cơm, Tống Thụy Bình bị hồ ly kéo tới phòng họ để nhanh chóng kiểm tra một chút cho Trần Trạm, mà Giang Duy và Hùng Trì Viễn cũng đang về phòng, chuẩn bị tắm rửa một chút.
Khi Giang Duy đang chuẩn bị thùng nước tắm khổng lồ, Hùng Trì Viễn đã lặng lẽ biến lớn hình thể của mình rồi đi tới, tay gấu từ sau lưng ôm lấy Giang Duy, chữ viết lặng lẽ xuất hiện trên vách thùng nước tắm trước mặt Giang Duy: "Tiểu Duy, có thể hôn không?"
Giang Duy dừng lại một chút, vịn tay vào thành thùng nước tắm, quay đầu về sau nhìn về hình thể to lớn của gấu trúc, tình cảnh trước mắt khiến cậu không nhịn được mà đột nhiên bật cười, bởi vì lúc này gấu trúc nào đó rất chật vật khom người cúi thấp đầu, ngay cả đang trong tình cảnh như vậy, hình thể vẫn chạm tới nóc nhà.
Giang Duy vỗ lên tay gấu của Hùng Trì Viễn, tay nhanh chóng đặt lên trên bức tường gỗ, toàn bộ gỗ đặc trong căn nhà lớn lại lần nữa biến lớn hơn dưới bàn tay cậu, đến khi gấu trúc khổng lồ có thể đứng thẳng người mà không còn đụng vào đầu cậu.
Sau khi Giang Duy chuẩn bị thật tốt, tay gấu của Hùng Trì Viễn liền ôm lấy eo Giang Duy, khiến cậu xoay người lại, nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng trước mặt, Hùng Trì Viễn cúi đầu, chậm rãi tiến lại gần.
Giang Duy nhìn cái đầu to của gấu trúc đang ngày càng tới gần, liếm liếm môi.
Ngay khi cả hai sắp chạm vào nhau, thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng sói hú kéo dài, sau đó là vô vàn những tiếng sói hú khác vang lên, bỗng nhiên Hùng Trì Viễn đứng lên, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng.
"Có chuyện gì vậy?" Giang Duy bắt lấy tay gấu của Hùng Trì Viễn, hỏi.
"Đàn sói," chữ viết xuất hiện phía bên trên thùng nước tắm: "Số lượng rất đông, chúng ta đã bị bao vây.
"
Giang Duy sửng sốt: "Sao lại như vậy, là bầy sói biến dị sao? Là sói bão?"
Hùng Trì Viễn không biết cái gì gọi là sói bão, nhưng hình thể những con sói này không giống với chó sói bình thường, hẳn là thú biến dị, Hùng Trì Viễn đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được thân thể Giang Duy đang rung động, Hùng Trì Viễn bỗng nhiên cúi đầu, ôm chặt lấy Giang Duy: "Tiểu Duy, có chuyện gì vậy?"
"Sói.
.
Hùng Trì Viễn, là sói bão sao?" Giang Duy nắm chặt lấy tay gấu hỏi lại lần nữa, tuy rằng kiếp trước không phải cậu bị chết dưới dị năng của những con sói bão này, nhưng nếu như lúc ấy không bị một đàn sói bão hung dữ tập kích bất ngờ như vậy thì cậu đã không chết, hơn nữa, trước khi cậu chết, cậu không biết rõ ngài Gấu bị lũ sói bão này bao vây có sống sót nổi hay không.
.