Băng Hỏa Ma Trù

chương 125: tiếp cận vũ thánh đích phượng nữ (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Niệm Băng thay đổi, khuôn mặt anh tuấn đứng đắn mang theo một tia mỉm cười, thấp giọng nói: "Rất đơn giản, nếu ngươi đáp ứng, sau khi ta thắng cho ta thân một cái, tâm tình của ta tự nhiên sẽ càng thêm vui sướng."

Phượng Nữ khuôn mặt đỏ lên, nàng làm sao có thể nghĩ tới Niệm Băng đột nhiên lại nói ra những lời như vậy? Làm bộ muốn dánh. "Đáng ghét, ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của ta."

NIệm Băng vội vàng tránh sang một bên. "Đừng động thủ, ta không chịu nổi thánh đấu khí của ngươi đâu. Ta đâu có nói giỡn, sự thật là thế mà! Không tin, ngươi thử một chút sẽ rõ ta có nói dối hay không."

Phượng Nữ hừ một tiếng, nói: "Ai muốn thử, đáng ghét chết đi được. Ngươi còn nói vậy sau này ta không để ý tới ngươi nữa."

Niệm Băng ha ha cười, nói: "Được, được, ta không nói là được. Phượng Nữ, ngươi đỏ mặt rất đáng yêu." Gặp lại Phượng NỮ, trong lòng hắn thủy chung có cảm giác xúc động không rõ vì sao, trong lòng hắn lúc này chỉ có Phượng Nữ, sự khẩn trương vốn có trước khi tỷ thí cùng Đà Trù Thần cũng không xuất hiện, có Phượng Nữ làm khan giả, hắn phát hiện sự tin tưởng của mình tăng lên nhiều lắm, toàn thân hết sức thu thái.

Phượng Nữ tức giận trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt vẫn đỏ ửng, thấp giọng nói: "Không cần nói giỡn nữa, ngươi không nghĩ một chút xem nên làm thức ăn gì sao? Ta tin tưởng rằng ngươi có thực lực để chiến thắng. Màu xanh xuất phát từ màu lam mà thắng lam, băng từ nước ngưng kết thành mà lạnh hơn nước. Lớp già chung quy cũng sẽ bị lớp trẻ qua mặt, hôm nay đúng là một cơ hội tốt, ta tin tưởng rằng, chỉ cần ngươi có thể thắng trận tỷ thí này, sự tự tin của ngươi cũng sẽ tăng lên, tất nhiên còn có thể làm trù nghê của ngươi cao thêm một tầng. Cũng giống như vũ kỹ của ta, trù nghệ của ngươi phải cùng cao thủ luận bàn mới có thể có tiến bộ lớn hơn, áp lực khiến ngươi tiến bộ, tin tưởng rằng ngươi nhất định sẽ thắng. Có lẽ mấy năm sau, trên đại lục không ai còn nhớ tới Ngũ Đại Trù Thần mà chỉ có Băng Hỏa Ma Trù."

Phượng Nữ cổ vũ khiến Niệm Băng trong lòng cảm động, đây mới là bằng hữu a! Cổ vũ ở thời khắc mấu chốt sẽ đem tới tác dụng thật lớn, nắm chặt tay, ánh mắt Niệm Băng kiên định nhìn Phượng Nữ gật đầu. Hắn khôngnois gì, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nhắm hai mắt lại, giống như minh tưởng mỗi đêm Chỉ có thể bảo trì trạng thái tinh thần ở mức tốt nhất, mới có thể phát huy thực lực bản thân.

Nửa canh giờ, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, khi Niệm Bưng mở mắt, hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Phòng bếp của khách sạn được chia làm hai bộ phận, tất cả dụng cụ làm bếp đã chuẩn bị đầy đủ, Phượng Nữ, Tử Mộng, Tử Thanh Kiếm, Tử Thanh Mộng và Hắc Dạ đều ngồi bên tường nà Đà Trù lúc này tựa hồ đã chuẩn bị xong xuôi, đang đứng trước bàn làm bếp làm gì đó.

Chuyển thân đứng dậy, Niệm Băng hướng Tử Tu đang vuốt cằm, nói: "Tiền bối, chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Tử Tu gật đầu nói: "Bắt đầu đi, lấy nửa canh giờ làm hạn định, nửa canh giờ cũng đủ để ngươi phát huy rồi, dù sao cũng chỉ có một món ăn."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Quả thật vậy là đủ rồi, tiền bối, xin mời." Nói xong, hắn đi tới bên bàn làm bếp của mình. Đúng lúc này, thanh âm của Phượng Nữ đột nhiên vang lên. "Niệm Băng, chờ một chút."

Niệm Băng ngạc nhiên nhìn lại, Phượng Nữ mỉm cười đứng đó, thân thể chợt lóe, Niệm Băng chỉ cảm thấy một làn gió thơm mát thoảng qua, đó là mùi hương đặc biệt trên cơ thể nữ nhân, khuôn mặt bị thứ gì đó lành lạnh nhẹ nhàng cahmj vào, chờ tới khi hắn phục hồi tinh thần lại, hết thảy đều đã qua. Thân hình Phượng Nữ đứng cách hắn một thước, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo, rất đáng yêu, nhìn qua chỉ hận không thể cắn một cái, nàng thấp giọng nói: "Hy vọng ngươi không gạt ta, ta chờ để thưởng thức Băng Hỏa đại xán của ngươi đó, nếu ngươi thắng, ta có thể nghĩ lại đề nghị của ngươi." Nói xong những lời này, thân hình nàng lại lóe lên, trở về chỗ ngồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tử Thanh Mộng và Tử Thanh Mộng sắc mặt đều biến đổi, Tử Thanh Kiếm ảm đạm cúi đầu, khóe mắn vẫn lén liếc nhìn Phượng Nữ, âm thầm thở dài một tiếng, mà Tử Thanh Mộng trong mắt rõ ràng hẹn lên một tai quang mang ghen ghét, hai tay đã cào vào tay vịn của ghế tựa, ánh nhìn Phượng Nữ đã có phần lăng lệ.

Sờ sờ khuôn mặt mình, cảm giác ôn thuận kia thật lâu không tan, Niệm Băng nhìn Phượng Nữ thật sâu rồi mới kiên định quay đầu, về bàn làm bếp của chính mình. Hắn rõ ràng cảm giác được, máu trong cơ thể mình cơ hồ sôi trào lên, hai tay bởi vì hưng phấn mà có chút run rẩy, các đốt ngón tay có vẻ càng thêm linh hoạt, hắn biết, đây chính là cảm giác điên phong,

Hai tay chạm vào bàn làm bếp, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, lúc này, Tử Tu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, phát ra hỏa hoa kịch liệt, Tử Tu nở nụ cười: "Tiểu tử, có tiền đồ đấy!"

Niệm băng đỏ mặt lên, cũng mỉm cười nói: "So với ngài, ta còn kém xa lắc, xin mời." Lui về phía sau vài bước, tả hồng hữu lam, lưỡng sắc quang mang thoáng ẩn thoáng hiện trên làn da Niệm Băng, khí thế cường đại chợt tăng lên, phảng phất trước mặt hắn không phải tài liệu nấu ăn mà là địch nhân.

Đà Trù Tử Tu không động thủ mà lặng lẽ nhìn Niệm Băng khí thế đột nhiên biến đổi, lần đầu tiên gặp mặt, Niệm Băng từng hướng hắn khiêu chiến, từ sự tiên tưởng Niệm Băng hiển lộ lúc đó, có thể thấy được, hắn nhất định có thực lực không tầm thường, nhưng lúc đó Tử Tu không hề để ý, dù sao, hỏa hầu trù nghệ và tẩm dâm có mấy ai có thể so sánh, trong mắt hắn, Niệm Băng còn quá non trẻ. Nhưng khi hắn phát hiện, Niệm Băng thế nhưng lại đồng thời có hai loại ma pháp Băng Hỏa, loại khi thị này cũng đã biến mất, lúc trước Quyer Trù Tra Cực vì sao lại thất bại, hắn đã rất rõ, ma pháp đối với thực vật ảnh hưởng rất lớn, cho nên, hắn không dám coi nhẹ, chuẩn bị tài liệu chính là muốn làm món ăn sở trường. Lúc này hắn không hề vội vã, hắn muốn xem xem, được Phượng Nữ gọi là Băng Hỏa Ma Trù, Niệm Băng đến tột cùng tinh thâm trù nghệ được bao nhiêu.

Niệm Băng nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vung về phía trước, "Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm – Ngạo Thiên Đao." Thanh quang đại phóng, Ngạo Thiên đao hình quái dị phập một tiếng trên cái thớt, Phong Ngâm Thạch phát ra hào quang khiến cả phòng bếp đều biến thành màu xanh, thân đao khẽ rung nhẹ, tiếng khinh ngâm mặc dù rất nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng, khí lưu trong cả phòng bếp đều di chuyển theo nhịp điệu của Ngao Thiên Đao, đó là quy luật chuyển động của phong nguyên tố, phong nguyên tốt nồng đậm giống như xoáy nước không ngừng xoay tròn quanh Ngạo Thiên, gia đình Tử Mộng đều tu luyện phong thuộc tính đấu khí, lúc này lại đươc thấy chuôi tuyệt thế thần đao phong thuộc tính đều không khỏi sắc mặt đại biến, hai mắt nhìn nhau, Tử Mộng thở dài tán thưởng: "Một thành phong hệ bảo đao thần cấp." Mà Hắc Dạ Tắc lại thở dài: "Một ma pháp trượng phong cấp hệ thần khí a! Đáng tiếc ta không phải phong hệ ma pháp sư, nếu không nhất định phải mượn dùng thử." Ngạo Thiên đao Niệm Băng thủy chung không dùng ma pháp trận phong ấn, vì không cần thiết.

"Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức – Thần Lộ Đao." Thanh âm của Niệm Băng đột nhiên ngưng lại, cổ tay khẽ rung, quang mang lam sắc phập một tiếng cắm bên cạnh Ngạo Thiên Đao. Chỉ có điều lam quang trên thân đao so với thanh quang trên Ngạo Thiên đao yếu hơn một chút. Động tác của Niệm Băng cũng không ngừng lại, ngón trỏ tay phải nhanh chóng dẫn động băng nguyên tố tạo thành một lam sắc ma pháp lục mang tinh, ở giữa lục mang tinh dùng phương pháp đặc biệt khắc một cái ma pháp trận thể tích rất nhỏ nhưng phi thườngt inh diệu. Lam quang đột nhiên lóe lên, ma pháp trận trực tiếp ẩn vào Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch. Ma pháp trận cấm chế trên thần thạch rốt cục cũng được giải khai, lam sắc quang mang nhanh chóng tỏa ra, nhất thời đem thanh sắc quang mang ép sang một bên, thanh, lam lưỡng sắc quang mang không ngừng giao nhau trên không trung, cạnh tranh lẫn nhau.

Kể cả Tử Mộng, Hắc Dạ vũ kỹ và ma pháp cường giả như vậy, ngoại trừ Phượng Nữ ra, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn. Bọn họ đều tự hỏi chính mình, không nhìn lầm sao? Lại là một thanh bảo đao cấp thần khí?

Động tác của Niệm Băng vẫn chưa ngừng lại, Chánh Dương đao xuất hiện cuối cùng, nhiệt độ vốn bởi Thần Lộ đao mà giảm xuống theo sự xuất hiện của Chánh Dương đao mà khôi phục bình thường. "Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao – Chánh Dương Đao." Hồng sắc quang mang xuất hiện, lưu chuyển bên ngoài Chánh Dương đao, Hỏa DIễm Thần Chi Thạch phảng phất như đang sống dậy, tản mát ra quang mang nóng rực. Thanh, lam, hồng tam sắc quang mang khiến cho bên trong phòng bếp tràn ngập bảo khím, chúng phát ra thần quang nhàn nhạt khiến cho khí thế Niệm Băng hoàn toàn áp chế Đà Trù Tử Tu. Muốn làm được việc, nhất định cần có lợi khí, bảo đao xuất hiện khiến cho tín tâm của Niệm băng đạt tới trạng thái điên phong.

Tử Mộng mỉm cười nói: "Niệm Băng, ngươi có nhiều bảo bối như vậy, nếu không phải tuổi ngươi đã khá lớn, ta bây giờ thật sự muốn khuyên ngươi cải tu vũ kỹ a."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Viện trưởng, ta sẽ không làm chúng mai một đâu, không sai, chúng nó là tuyệt thế bảo đao, nhưng cũng là ma pháp trượng của ta, trọng yếu nhất, chúng là những chuôi thái đao có thể đem trù nghệ của ta hoàn toàn phát huy. Ta phải bắt đầu rồi." Nghe thấy hai chữ thái đao, Tử Mộng thiếu chút nữa thổ máu, bảo đao tốt như vậy nhưng lại bị hắn đùng như thái đao, thật hết chỗ nói.

Niệm Băng lấy trong đống tài liệu một con gà mái, đặt trên cái thớt, rất nhanh đã rạch một nhát rồi rửa sạch ruột bên trong, sau đó dùng một cái nồi lớn đun một nồi nước, Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm xuất hiện trong tay, Ngạo Thiên Đao bản thân có năng lực gia tốc, ánh đao màu xanh không ngừng lóe lên, toàn bộ con gà trong ánh đao không hề hoa mỹ bị cắt thành từng khối nhỏ dài môt tấc. Niệm Băng không cho khối thịt gà nhỏ vào trong nồi mà để sang một bên, rửa sạch bằng nước. Điên phong đối quyết giờ khắc này đã bắt đầu.

Tử Tu đã cử động, đồng dạng đun một nồi nước, chỉ có điều, hắn bỏ thêm vào trong nồi hành, gừng, hoa tiêu, đại hồi hương, cùng với một con vịt đã được rửa sạch vào trong nước. Động tác của hắn cũng không ngừng lại, lấy ra một chậu nước trong, trong mắt quang mang chợt lóe, lấy ra hai khối lớn cỡ lòng bàn tay, tựa như thịt nhưng không phải thịt, ngâm vào trong nước. Lại lấy ra một khay bột, đặt lên trên bàn, suy nghĩ một lát rồi đánh hai quả trứng vào trong đó, cho thêm một chút nước, bắt đầu nhào bột, động tác của hắn rất chậm nhưng mỗi động tác đều phi thường hữu lực, tất cả bột dường như bám trên tay hắn, không hề bắn ra.

Mà bên này Niệm Băng đã bắt đầu xuất ra trù kỹ đặc biệt của mình, thay một chậu nước khác rửa khối thịt gà, Niệm Băng không đơn giản chỉ thanh tẩy, trong tiếng nước chảy nho nhỏ, hai tay hắn càng lúc càng nhanh, tựa như hồ điệp xuyên hoa, không ngừng trong làn nước vũ động, quy luật di chuyển của hai tay hắn căn bản không theo lẽ thường, phảng phất như tay hắn không có các đốt ngón tay, bởi vì tốc độ của tay quá nhanh khiến cho trên mặt nước tạo thành một phiến huyễn ảnh, mà làn nước không bởi tay hắn mà bắn lên, ngược lại hình thành gợn sóng có quy luật rõ ràng.

"Được, Phân Cân Thác Cốt Như Ý Thủ, ngươi quả nhiên đã học được từ lão Tra. Hỏa hầu cũng không tệ lắm, hèn gì tự tin như vậy." Tử Tu đang nhào bột thấy thủ pháp của Niệm Băng cũng không kìm được tám thưởng.

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn Tử Tu, mỉm cười nói: "Tiền bối chê cười rồi, chút tài mọn mà thôi." Nói tới đây, hắn lại thay một chậu nước, tiếp tục rửa khối thịt gà.

Tử Thanh Kiếm ngồi một bên có phần khó hiểu hỏi muội muội: "Tiểu Mộng, ngươi xem Niệm Băng đang làm gì? Khối thịt gà đó tiếp tục rửa sẽ nát vụn ra mất, con gà lúc này đã quá sạch sẽ rồi mà."

Lúc này Tử Thanh Mộng trong mắt đã không có tâm tình gì khác, chỉ có hưng phấn, Tử Thanh Kiếm học Trọng Ưng Thủ phần lớn là vì tăng vũ kỹ của bản thân, mà nàng học tập trù nghệ lại là vì hứng thú, nhiều năm tu luyện khiến cho nàng với nghề nghiệp này cực kỳ yêu thích, trước mặt hai gã đứng đầu trù nghệ giới điên phong đối quyết khiến nàng hoàn toàn đắm chìm trong đó. Lúc này đây, nàng dã sớm đưa địa vị Niệm Băng tăng lên tới mức ngang hàng với thúc thúc Tử Tu của mình. Nghe câu hỏi của ca ca, bèn hạ ý thức nói: "Huynh nhìn kỹ đi, Phân Caan Thác Cốt Như Ý Thủ, trong trù nghệ giới Thất Đại Cấm Thủ bài danh đệ tam, so với Sanh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng Thủ của thúc thúc kém hơnmotoj chút, nhưng xem thủ pháp của Niệm Băng, Phân Cân Tác Cốt Như Ý Thủ hắn đã luyện tới cảnh giới viên chuyển như ý, thật khong biết hắn làm thế nào mà luyện. Sở dĩ dùng Phân Cân Thác Cốt Như Ý Thủ để rửa sạch khối thịt gà là bởi hắn muốn hoàn toàn tẩy hết huyết ô, như vậy mới không làm ảnh hưởng tới hương vị, Như Ý Thủ trọng yếu nhất là một bí quyết bất luận là làm các món diện thực hay là tẩy rửa thức ăn đều là thủ pháp tốt nhất. Mà Trọng Ưng Thủ của thúc thúc phương diện thiết thực so với hắn lại bất đồng, thật ra muốn so sánh cao thấp rất khó. Hả, không đúng, hắn dùng Phân Thân Thác Cốt Thủ còn có một mục đích, chính là muốn niết vỡ xương gà, xem ra, hắn muốn dùng nó nấu canh."

Khối thịt gà rốt cục cũng đã được tẩy xong, mà lúc này, nước trong nồi cũng đã sôi, khối thịt trong tay Niệm Băng cũng đã biến thành hình cầu, nhìn qua có chút buồn cười. Hắn trực tiếp cho khối thịt gà vào trong nước sôi, cầm lấy Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm, nhanh chóng chặt vài đao, khối thịt gà phân thành một đám khối nhỏ hơn. Động tác của Niệm Băng bắt đầu nhanh hơn, đầu tiên cho chuẩn bị tốt vây cá cho vào trong nước sôi, sau đó pha một chút hương cô vào trong nước, lại cho vài lát gừng và hành vào, lúc này mới cầm lấy cái chảo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio