Băng Hỏa Ma Trù

chương 221: cực tiên tửu điếm ( hạ )

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Niệm Băng, ngươi ở đâu?" Thanh âm quen thuộc của Dung Băng từ ngoài cửa vang lên, khiến Niệm Băng bừng tỉnh, hắn vội vàng nhảy xuống giường, bước ra mở cửa đón Dung Băng.

"Ca, sao ngươi lại tới đây. Tân Duệ ma pháp sư đại tái sắp bắt đầu rồi, ngươi không phải tu luyện sao?" Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn huynh trưởng.

Dung Băng mỉm cười nói: "Lâm trận mới mài thương thì hiệu quả dù sao cũng có hạn, ta đối với chính mình rất tự tin. Ngươi xem đây là cái gì." Vừa nói, hắn lấy ra một quyển sách đưa cho Niệm Băng, chính xác ra, đó cũng không phải một sách chân chính, mà là một tệp giấy dùng chỉ xâu lại. Niệm Băng nhận lấy, chỉ thấy trang đầu tiên viết mấy chữ to, Tàn Di Cổ Ma Pháp Trận Đại Toàn Cập Chú Giải. Mở bên trong xem, chỉ thấy chữ trên giấy rất mới, rõ ràng là một quyển sao chép!

Ngẩng đầu, Niệm Băng thấy tia máu trong mắt Dung Băng, không cần hỏi, hắn cũng biết ca ca đã làm gì, mắt Niệm Băng đã ươn ướt, "Ca, ngươi … "

Dung Băng mỉm cười nói: "Mau nhìn xem, ngươi dùng được không, ở ma pháp trận ngươi nhất định giỏi hơn ta, ta vừa nhìn phù hiệu phức tạp như vậy thì đã hôn mê. Ngươi cần phải nỗ lực nhiều hơn! Ta nghĩ, quyển sách này hẳn là đủ để ngươi nghiên cứu một đoạn thời gian, là ta từ hơn mười bản ma pháp trận thư tịch sao chép ra, đều là cổ ma pháp trận cực kỳ phức tạp, chú giải phía trên là mấy vị gia gia trước kia lưu lại, giải thích rất kỹ lưỡng, đối với ngươi hẳn là có không ít tác dụng."

Niệm Băng gắt gao nắm tập giấy trong tay, đây là thành quả một đêm không ngủ của Dung Băng! Sau mười hai năm, ca ca vẫn không thay đổi chút nào, hắn đối với mình vẫn tốt như trước đây.

"Được rồi, huynh đệ, ngươi nếu nói lời cảm kích thì đừng trách ta trở mặt với ngươi. Ngươi thật vất vả mới quay về, đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài thưởng thức mỹ vĩ của Đô Thiên thành chúng ta. Nghiên cứu ma pháp không thể nhất thời nóng lòng, quá mệt mỏi thì không tốt." Nói xong, kéo Niệm Băng đi ra ngoài.

Đúng vậy! Huynh đệ thì căn bản không cần nói lời cảm tạ, có một số việc, hành động nói nhiều hơn lời nói, Niệm Băng cẩn thận cất tệp giấy và bút ký vào không gian chi giới, rồi mới đi theo Dung Băng ra khỏi lữ điếm. Đến trước cổng lữ điếm, Niệm Băng dùng hung châm cải biến dung mạo và tóc, tóc biến thành màu đen. Khuôn mặt hắn xảy ra biến hóa không rõ ràng lắm, ngũ quan chỉ thay đổi một chút, nhưng khi kết hợp với nhau, lại trông khác hẳn, vẫn là thanh niên anh tuấn, nhưng hiện tại đã không khiến người khác nhận thấy hắn cùng Dung Băng giống nhau nữa.

"Ca, ngươi khổ cực một đêm, không cần phải khoản đãi ta, mau trở về nghỉ ngơi đi. Bảo trì tinh thần lực là điều mà ma pháp sư cần phải làm." Niệm Băng nhìn mắt Dung Băng toát ra một tia mệt mỏi, thấy không đành lòng, đây đều là vì mình!

Dung Băng mỉm cười, đáp: "Được rồi, tính là ngươi không ăn thì ta cũng phải ăn! Ngươi cũng biết ta khổ cực một đêm, không an ủi tự mình một chút thì sao được. Sắp tới bữa trưa rồi, cơm nước xong ta sẽ trở về minh tưởng." Hắn đã nói như vậy, Niệm Băng không tiện cự tuyệt hảo ý của Dung Băng, hai người bước đi nhanh, hướng về khu phố phồn vinh của Đô Thiên thành mà đi.

Vừa đi, Dung Băng giải thích cho Niệm Băng về kiến trúc chung quanh, tựa như một người hướng đạo, phấn khởi cười nói, ngoại trừ trong mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ mệt mỏi, từ bề ngoài rất khó nhìn ra hắn đã một đêm không ngủ.

"Nhìn xem, phía trước chính là địa điểm hôm nay chúng ta tới, phạn điếm này khá nổi danh, mặc dù không lớn, nhưng thứ bọn hắn làm tuyệt đối là nhất lưu, giá cả lại vừa phải, miệng của ta rất khó tính, nhưng vẫn là khách quen của nơi này. Ngay cả gia gia cũng thường xuyên sai bọn hạ nhân đến nơi này mua đồ ăn." Vừa nói, Dung Băng chỉ chỉ về một phạn điếm không xa phía trước.

Niệm Băng đưa mắt nhìn, thấy phía trước cách đó không xa, một thực điếm hai tầng lầu, bên ngoài có một hàng dài dài người đang xếp hàng, phía trên biển hiệu có hai chữ mạ vàng lớn: Cực Tiên (ND: cực ngon). Thấy vậy, hắn không nhịn được mỉm cười, nói: "Thực điếm nhà này khẩu khí thật lớn! Bọn họ có cái gì? Hải sản?"

Dung Băng lắc đầu, đáp: "Đương nhiên không phải. Hải sản thì nơi nào chẳng có, nhưng bọn họ nơi này lại là độc nhất vô nhị. Đi thôi, lão ca sẽ không gạt ngươi. Nếm thử ngươi sẽ biết."

Vừa nói, Dung Băng kéo Niệm Băng qua hàng người đang xếp hàng tới trước cửa, phục vụ sinh phụ trách duy trì trật tự vừa nhìn thấy hắn liền tới đón, "Tiểu vương gia ngài đã tới, vẫn là chỗ cũ sao?"

Đối mặt ngoại nhân, Dung Băng không còn vẻ tươi cười ôn hòa như với Niệm Băng, trên mặt bao phủ một tầng băng lãnh, ngay cả nói cũng chẳng muốnnói, chỉ khẽ gật đầu.

Phục vụ sinh tựa hồ đã quen với hắn như vậy, vội vàng dẫn hai người tiến nhập Cực Tiên tửu điếm.

Trong hàng người đang xếp hàng có kẻ kinh ngạc nói: "Không phải nói bên trong không còn chỗ sao? Sao bọn họ được tiến vào."

Một người khác khinh thường đáp: "Tiểu Dạng, ngươi mới tới đây hay sao. Ngay cả tiểu vương gia của Dung Thân Vương phủ cũng không nhận ra. Dung Thân Vương một nhà vì nước vì dân, bọn họ ăn cái gì nếu còn không được ăn, thì chúng ta cũng không đáp ứng, ăn muộn một chút ngươi cũng không chết đói."

Mặc dù người nói sau không hề khách khí, thế nhưng kẻ mở miệng trước đó lại không dám đáp trả một lời, lập tức cúi đầu tiếp tục thành thật chờ đợi.

Niệm Băng cùng Dung Băng đi vào Cực Tiên tửu điếm, mới vừa vào cửa, đập vào mặt là một luồng hương thơm nồng đậm mang theo dược hương, mũi Niệm Băng hít hít hai cái, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc. Từ hương thơm hỗn hợp này, hắn dĩ nhiên vô pháp phân biệt được nguyên liệu là cái gì, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hỗn hợp hương vị ẩm thực này có rất nhiều nguyên liệu, không phải chốc lát mà có thể xác định được.

Tửu điếm này rất đặc biệt, mỗi bàn đều được ngăn cách bởi màn trúc, chỉ có thể mơ hồ thấy được người bên trong, nhưng không rõ lắm. Phục vụ sinh dẫn Niệm Băng cùng Dung Băng hai người tới bàn ở cửa sổ tận cùng bên trong của tầng một, khi đi qua các bàn khác, xuyên qua màn trúc có có thể thấy, bên trong đều đã có người, chỉ có chiếc bàn này là vắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vị trí này rất tốt, chỉ cần kéo màn trúc lên là có thể nhìn rõ đường cái, mặc dù người trong điếm rất đông, nhưng lại không huyên náo.

Dung Băng mỉm cười nói: "Chúng ta hai người, an vị chỗ này đi. Mặc dù không phải đơn gian, nhưng ta không khí thông thoáng nơi này. Phòng ở tầng hai có thể ngồi hơn mười người, chúng ta thì không cần."

Nghe Dung Băng đơn giản nói, Niệm Băng đối với vị huynh trưởng đã biết này không khỏi có thể vài phần nhận thức, với thân phận tiểu vương gia của hắn, cứ cho là đặt một phòng cả năm cũng không có vấn đề gì, thế nhưng hắn chỉ chọn một bàn nhỏ, tác phong giản phác thế này lại rất hợp với Niệm Băng.

Dung Băng ngẩng đầu về phía phục vụ sinh nói: "Vẫn như cũ, bất quá hôm nay phải thêm tám phần nguyên liệu, ngươi chọn đi. Phải là thứ ngon nhất."

Phục vụ sinh đáp ứng một tiếng, xoay người đi.

Một lát sau, một chiếc nồi đất lớn được bưng đến, phía dưới nồi đất là một chiếc hộp vuông, bên trong không biết có cái gì. Phục vụ sinh thuần thục mở một bên hộp, lấy từ ngực một chiếc hỏa tập điểm vào bên trong, nhất thời, phù một tiếng, hỏa diễm bốc lên phía trên hộp, bao trùm phần đáy của nồi đất.

Niệm Băng kinh ngạc nhìn hộp sắt, không rõ nó cấu tạo thế nào, Dung Băng thấy hắn nghi hoặc. Mỉm cười nói: "Đây là phương pháp tửu điếm này sáng tạo ra, kỳ thật phương pháp rất đơn giản, nhưng thành phẩm cũng rất đắt, cho nên, ngươi không nên nhìn nơi này có mặt tiền không lớn, kỳ thật thực vật so với đại phạn điếm bên ngoài còn quý hơn vài phần, ngươi biết bên trong hộp sắt là gì không? Đó là liệt tửu cao độ, liệt tửu không trải qua pha loãng khi gặp lửa, tự nhiên trở thành vật tạo nhiệt tốt nhất, đặc điểm lớn nhất, chính là không có khói."

Tửu, nghe đến từ này, Niệm Băng không khỏi chấn động. Làm một đỉnh cấp trù sư, đương nhiên khiến hắn nghĩ tới rất thứ, lại tuyệt không nghĩ tới vấn đề gia nhiệt, đồng thời cũng có thể liên tưởng đến rất nhiều phương pháp chế tác thức ăn, tửu hương nồng nặc thấm vào thức ăn, chỉ cần dùng với mức độ thích hợp, tuyệt đối có thể tạo được hiệu quả phi thường.

Khi Niệm Băng liên tưởng tới trù nghệ của chính mình, phục vụ sinh đã mở vung nồi đất rồi xoay người đi ra ngoài, hương khí nồng đậm dẫn dắt Niệm Băng phải nhìn vào trong nồi, hắn kinh ngạc phát hiện, đó lại là một nồi cháo trắng, được hỏa diễm gia nhiệt, đang sủi bọt sùng sục, hương khí chính là từ cháo mà ra, Niệm Băng hít mạnh, không nhịn được tán thán: "Cháo ngon, mặc dù bề ngoài là cháo trắng, bên trong lại có nước gà nồng đậm, hơn nữa còn cố ý chọn dược vật tán thành phấn, ta nghĩ, hẳn là có cẩu kỷ, tam thất, a, còn có một hai loại ta ngửi không rõ lắm."

Lúc này đến lượt Dung Băng kinh ngạc, "Lão đệ, ngươi trước kia đã tới đây ăn rồi sao, sao so với ta còn biết rõ hơn, ăn nhiều lần như vậy, ta cũng không biết trong cháo trắng này có cái gì."

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ca, huynh đệ của ngươi chẳng những là một ma pháp sư, đồng thời cũng là một trù sư đấy! Hữu cơ hội ta sẽ cho ngươi thưởng thức tay nghề của ta."

Trong lúc nói chuyện, phục vụ sinh lại đến, chiếc mâm lớn trong tay có tám đĩa nguyên liệu, trong đó bốn loại rau và bốn loại thịt, rau gồm có cải cúc, rau cải, rau diếp, bốn loại thịt là thịt bò, thịt dê, thịt gà và thịt lợn, bất luận là rau hay thịt, đều rất tươi, không hề gia công gì cả. Thấy như vậy một màn, Niệm Băng không khỏi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là lấy cháo để làm chín sao?"

Dung Băng lấy cải cúc cho vào giữa nồi cháo, mỉm cười đáp: "Không sai, chính là dùng cháo làm chín, thứ nơi này kinh doanh, chính là Bách Vị Chúc Oa (ND: nồi cháo trăm vị), cháo trắng này bản thân đã rất ngon rồi, khi cho mỗi loại nguyên liệu vào đều có biến hóa, tuyệt đối là mỹ vị! Hơn nữa, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao." Vừa nói, hắn vừa dùng thìa khuấy nồi, trộn đều cải cúc với cháo.

Cách ăn mới lạ này, Niệm Băng là lần đầu tiên chứng kiến, không nhịn được thấy hứng thú, cải cúc rất nhanh chín, gặp nhiệt liền săn lại, Dung Băng múc cho hắn một chén để trước mặt, đồng thời cũng lấy cho mình một chén, sau đó lại cho thịt lợn vào, "Mau nếm thử, không phải ngươi đã nói mình là trù sư sao? Thưởng thức xem nồi cháo này có mỹ vị thế nào."

Cháo trắng thơm ngon thêm vào rau xanh, biến hóa quả nhiên khiến Niệm Băng rất kinh hỉ, mấy ngày nay tới giờ, hắn lần đầu tiên ăn được thứ gì đó ngon đến vậy, một lát sau, một chén cháo đầy mỹ vị đã nằm trong bụng. Dung Băng không ngừng cho nguyên liệu vào trong nồi, đúng như hắn nói, sau khi cho mỗi loại nguyên liệu vào nồi, vị đạo của cháo sẽ có biến hóa, lúc cháo trong nồi đã gần cạn, phục vụ sinh lại tới cho thêm cháo trắng vào. Sauk hi ăn hết tám đĩa nguyên liệu trên bàn, lại đến tám loại hải sản, như hù dọa nhân, cá mực, thịt cua vài loại, biến hóa lại càng thêm biến hóa. Niệm Băng cùng Dung Băng đều là thanh niên huyết khí phương cương, hai người vị khẩu đại khai, ăn ba nồi cháo, mười sáu loại nguyên liệu mới thỏa mãn ngừng lại.

"Ca, chỗ này thật tốt, kiến thức phương pháp ăn này đối với ta có ý nghĩa rất lớn, quả nhiên không hổ là Bách Vị Chúc Oa! "Niệm Băng tán thán nhìn chiếc nồi sạch sành sanh trước mặt, lúc này liệt tửu phía dưới hộp sắt đã cháy hết, phục vụ sinh mang hoa quả đến để hai người tráng miệng, Niệm Băng ăn hai miếng hoa quả rồi nói: "Ca, ta có việc vào trong, ngươi chờ ta một lát."

Dung Băng bật cười nói: "Ăn xong phải đi xả, ruột ngươi thật thẳng, mau đi đi, đi ra ngoài rẽ phải, đi tới cuối rẽ trái, ngươi có thể thấy thứ cần tìm (ND: nguyên văn là chỗ ngũ cổ luân hồi, không biết dịch thế nào, đại khái đoán là toilet)." Nói xong, còn trừng mắt nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng đứng dậy đi, Dung Băng trong mắt toát ra vẻ cười cười hiểu ý, nhàn nhã ăn hoa quả, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được bên ngoài có chút huyên náo, vén màn trúc nhìn ra phía ngoài, thấy phục vụ sinh phụ trách duy trì trật tự bên ngoài đang ở khéo léo cự tuyệt một thiếu nữ, nhìn thấy thiếu nữ này, thì ngay cả mắt cao như Dung Băng cũng không khỏi ngây ngốc, nữ tử này thật đẹp, một thân trường quần màu xanh nước biển mặc dù không hoàn toàn sạch sẽ, nhưng vô pháp che dấu vẻ đẹp tuyệt thế của nàng, mái tóc dài màu phấn hồng dài rối tung ở sau lưng, nhìn qua có chút xộc xệch, bộ dáng phong trần khiến người nhìn cũng muốn đau lòng, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một tầng sương lạnh, đang sẵng giọng: "Đã lâu không đến, nơi này các ngươi thật lắm quy củ, ta không ăn ở đây, chẳng lẽ mang đi cũng không được sao? Ta đi từ xa tới, đang rất đói."

Phục vụ sinh cũng bị dung nhan của thiếu nữ mê hoặc, thế nhưng Cực Tiên điếm quy định nghiêm khắc, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi cô nương, nơi này chúng ta có quy củ, không bán mang đi, người cũng thấy được, bên ngoài xếp hàng dài như vậy, nếu người muốn dùng cơm ở chỗ chúng ta, xin mời đến phía sau xếp hàng, quy củ không thể bỏ được! "Lời này của phục vụ sinh vừa nói ra, không đợi thiếu nữ mở miệng, trong đám người đang xếp hàng nhất thời có người nói: "Cô nương, đến chỗ này của ta, sắp đến phiên ta rồi, nếu ngươi không ngại, có thể ngồi cùng bàn với chúng ta dùng cơm?" Lời vừa nói ra, nhất thời khiến cho một loạt tiếng phụ họa.

Trong mắt tuyệt sắc thiếu nữ lãnh quang chợt lóe, "Không cần, cảm tạ hảo ý của các ngươi, ta cũng không tin Đô Thiên thành lớn như vậy lại không có một nơi để ăn cơm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio