Băng Hỏa Ma Trù

chương 245: giấc ngủ vĩnh hằng (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng mà mình lại không phải như thế, tinh thần lực của mình cũng cường đại, biến hóa ma pháp tuyệt không kém so với Băng Vân, nhưng ma pháp biến hóa của mình không chỉ có dựa vào tinh thần lực, mà là Mô Phỏng ma pháp. Cho dù không dùng tinh thần lực khống chế, bằng vào biến hóa các loại ma pháp nguyên tố uy lực sinh ra cũng cường đại. Lúc trước, sau khi cùng Hi Lạp Đức đánh một trận, Niệm Băng đã nghiên cứu làm thế nào có thể trong "Giấc Ngủ Vĩnh Hằng" phát huy thực lực của mình. Hắn không ngừng thăm dò và tu luyện, rốt cục tìm được một biện pháp, mặc dù biện pháp này cũng không thể làm cho hắn khôi phục tinh thần lực, nhưng ít ra công kích của hắn sẽ không bị cắn trả.

Trước mắt phải mô phỏng bốn nguyên tố để lập ma pháp trận này. Trên bộ quần áo của hắn văng ra kia không chỉ có có một "Giấc Ngủ Vĩnh Hằng" ma pháp trận, mà tại bên mép quần áo còn kèm theo một ít phụ trợ ma pháp trận. Mấy cái pháp trận này có tác dụng lớn nhất là dẫn động hắc ám, quang minh, không gian, phong ; bốn lực tạo thành một cái siêu cấp phụ trợ kết giới. Tại trong kết giới, Niệm Băng sử dụng bốn loại ma pháp dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa khi thi triển lại tiếp xúc đến bốn nguyên tố mô phỏng làm phạm vi năng lượng ma pháp trận sẽ tự nhiên biến mất. "Giấc Ngủ Vĩnh Hằng" ma pháp trận này không nghi ngờ gì chính là kết giới vô cùng tốt.

"Hắc ám vô tận hóa thành tà ác vô tận, ăn mòn hết thảy thế gian, phân hủy hết thảy thế gian, phát ra ma chưởng hủy diệt, tràn ngập thiên địa đi. Sương Mù Ăn Mòn".Chú ngữ này Niệm Băng mới tìm được không lâu, vừa lúc mượn cơ hội này thí nghiệm một chút. Quang mang bốn nguyên tố khiến cho ma pháp trận đột nhiên trở nên ảm đạm, tại ma pháp bào dưới bốn loại ma pháp nguyên tố đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, khí tức quang minh thu liễm đến tầng bên trong nhất, cùng quang minh tương tiếp.Bên ngoài còn lại là khí tức hắc ám, bởi vì hắc ám phóng ra ngoài, cho nên mới khiến cho cả ma pháp trận nhìn qua rất ảm đạm.

Bạo phong tuyết đã tới, sương mù màu đen cũng đồng thời bốc lên. Khi bạo phong tuyết kia cùng sương mù màu đen tiếp xúc, trong phút chốc phát âm thanh lớn: phốc, phốc... Bông tuyết trong màn sương mù lan ra, trong khoảnh khắc biến mất. Niệm Băng không ngừng thúc dục ma pháp lực, tăng cường hiệu quả cho sương mù ăn mòn; loại sương mù ăn mòn này đối kháng với bông tuyết rất thích hợp, hơn cả Hỏa pháo ma pháp.

Trên đài, Hoa thiên đại đế trong mắt phát ra một đạo tinh quang, lão không vì Niệm Băng sử dụng hắc ám ma pháp mà hờn giận, ngược lại khóe miệng toát ra một tia mỉm cười quái dị. Ánh mắt lão cùng Dung thân vương chạm nhau, lão gật gật đầu. Dung thân vương lạnh nhạt cười, lão biết lúc này Hoa thIên đại đế đã chính thức coi trọng Niệm Băng.

Bông tuyết biến mất, trên đài lúc này tràn ngập sương mù mênh mông. Đáng tiếc là sương mù ăn mòn này uy lực tuy mạnh, nhưng đối mặt bức tường hàn băng lại không có khả năng đột phá. Bức tường hàn băng bị ăn mòn không ngừng phát ra thanh âm khó nghe, nhưng mặt trên chỉ xuất hiện một ít dấu vết ăn mòn lỗ chỗ như tổ ong, sương mù ăn mòn không đủ làm cho bát giai phòng ngự ma pháp này bị hỏng.

Vào thời điểm Băng Vân chuyển đổi chú ngữ, ma pháp của Niệm Băng cũng đã theo nhau mà đến liên tiếp. Bằng tác dụng của bốn nguyên tố cơ bản của ma pháp trận, hắn sử dụng ma pháp tốc độ nhanh kinh người, lúc ngâm xướng chú ngữ đã không cần ngữ điệu đặc thù kia nữa. Ma pháp trận tăng lên khiến cho hắn cùng với bốn loại nguyên tố hoàn toàn kết làm một thể, hắc vụ dần dần ảm đạm. Băng Vân có năng lực nhìn xuyên thấu qua tường băng, khi nàng phát hịên ra tình cảnh của Niệm Băng bên kia không khỏi giật mình. Vô số đạo phong nhận đang đâm đến, tiếng cắt đoạn vỡ vụn không ngừng vang lên. Băng phấn tung tóe ra, bộc phát ra từng đám sương mù, bức tường hàn băng cũng không phải là rắn chắc lắm.

Cùng lúc đó, một đám kim quang nhanh chóng xuất ra. Trên đài bắt đầu ngưng kết vô số điểm sáng màu vàng mà mắt có thể nhìn thấy, tiếp theo luân phiên công kích đến. Niệm Băng dùng hai loại ma pháp này uy lực cũng chỉ có lục giai, nhưng lợi hại của nó là ở tốc độ; đầu tiên là sương mù ăn mòn, sau đó là quang minh. Khi quang minh tiến đến, hai loại hắc ám và quang minh cùng đánh sâu vào, bức tường hàn băng căn bản không có khả năng chống cự nỗi nữa.

Băng Vân phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cái khăn che mặt của nàng, trước ngực hoa băng màu lam chợt phát sáng. Đôi mắt đẹp lạnh như băng của nàng hướng ra vô tận, nàng cố nén tinh thần lực đang suy yếu, tiến về phía trước từng bước một. Ngay sau đó, động tác của nàng nhanh lên, thân hình uyển chuyển múa máy. Bức tường hàn băng từ từ vũ động, trong miệng nàng khe khẽ phát ra âm bậc êm tai, tựa như đang tấu một khúc nhạc, dung mạo nàng tựa như một đóa mai nở ra trong thế giới băng tuyết.

Vô số điểm sáng rơi xuống, quang mang màu vàng lặng yên dừng ở trên bức tường hàn băng. Ngay sau đó tại trong kim quang chói mắt kia, bức tường hàn băng chợt biến thành một tảng băng vụ lớn, rồi biến mất không thấy. Băng vụ mới vừa mất, Băng Vân xuyên qua băng vụ tung bay xuất hiện. Lúc này Niệm Băng mới nhìn rõ kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển kia của nàng, quyển giới lam quang nhàn nhạt giống như ngọn lửa bao quanh thân thể mềm mại của nàng bốc lên, mỗi bước đi của nàng mặc dù có vẻ tập tễnh nhưng vẫn động lòng người.

Niệm Băng lúc này không còn tâm trạng thưởng thức, hắn nhìn cảnh trước mặt không khỏi trong lòng rét lạnh, tuyệt chiêu của Băng Thần tháp quả là không đơn giản. Hắn không dám có chút khinh thường, lập tức phát ra ma pháp kế tiếp. Ngân quang xuất hiện tại một bên ma pháp trận, màu bạc nhàn nhạt bốc lên, tăng đến tột cùng rồi dần dần trở nên vặn vẹo. Ma pháp trận này của Niệm Băng mặc dù uy lực cũng được, nhưng trong tình huống không có tinh thần lực, hắn cũng chỉ có thể sử dụng công kích ma pháp cực kỳ hao tổn ma lực mới có thể chắc chắn công kích được đối thủ. Hơn nữa, vì bốn loại ma pháp này là Mô phỏng ma pháp, nên còn sinh ra năng lực phòng ngự bảo vệ Niệm Băng, cho nên hắn cũng chỉ có thể sử dụng công kích ma pháp lục giai mà thôi; nếu có thể sử dụng ma pháp mạnh hơn được, thì hắn đã sớm động thủ rồi. Nguồn:

Không gian vặn vẹo ngày càng trở nên mãnh liệt, thời gian và không gian phảng phất tại giờ khắc này đọng lại. Thân ảnh Băng Vân trong không gian vặn vẹo đã trở nên mờ ảo, có chỗ trong nháy mắt bành trướng ra, có chỗ co rút lại, có chỗ thậm chí cả không khí cũng đã rút hết. Công kích ma pháp không gian hệ này uy lực thật lớn, chỉ là bởi vì có tính chất cực hạn, cho nên người sử dụng được cũng không nhiều.

Không gian vỡ vụn hình thành vô số lưỡi đao vô hình cắt vào thân thể Băng Vân, quang mang vặn vẹo kia khiến mọi người dưới đài thầm kinh ngạc. Liên tiếp dùng bốn lục giai công kích ma pháp, Niệm Băng tựa hồ cũng không có tiêu hao nhiều lắm ma pháp lực, hơn nữa dưới đài mọi người căn bản không biết "Giấc Ngủ Vĩnh Hằng" có bao nhiêu uy lực. Cấm chế pháp trận này đối với ma pháp sư bình thường không dễ dàng sử dụng, cảm giác tinh thần lực chợt bị rút hết khiến cho không có người bình thường nào có thể chịu được, ma pháp sư nghị lực kém một chút cũng sớm bị bất tỉnh. Băng Vân và Niệm Băng lại tiếp tục chiến đấu như trước, không gian vặn vẹo kia tiếp xúc đến lam sắc quang diễm trên người Băng Vân tựa hồ có chút rút bớt, chỉ là làm nàng di động chậm lại, chứ không thể ngăn cản được hành động của nàng.

Băng Vân di chuyển tốc độ rất chậm, nhưng Niệm Băng cũng đã phát hiện vấn đề. Bởi vì Băng Vân xuất hiện trong mắt hắn càng lúc càng lớn, phương hướng di động của nàng chính là nhắm hướng hắn mà đến. Trong lòng Niệm Băng máy động, nàng chẳng lẽ sẽ dùng vũ kỹ sao? Muốn cận chiến với ta à? Không, không có khả năng đó! Đây là trận đấu, nếu nàng dùng vũ kỹ chẳng khác nào tự nhận thua, hơn nữa đệ tử Băng Thần tháp làm sao có thể biết vũ kỹ?

Trong thời gian Niệm Băng suy nghĩ, tốc độ di động của Băng Vân đột nhiên nhanh hơn, lam sắc quang diễm kia phảng phất trong nháy mắt dung nhập vào làn da của nàng. Thân ảnh của nàng giống như một thanh lợi kiếm, phá mở chướng ngại của không gian vặn vẹo, phía sau dẫn theo tàn ảnh, trong chớp mắt đã vọt tới trước người Niệm Băng. Lam sắc quang diễm trong nháy mắt xuất hiện, trong đôi mắt Băng Vân tràn ngập vẻ mệt mỏi.

Niệm Băng đột nhiên hiểu được Băng Vân đã dùng kỹ xảo gì, trùng kích vừa rồi rõ ràng là một loại hữu ích ma pháp, mục tiêu của nàng rất đơn giản. Bản thân mình phóng thích bốn nguyên tố làm ma pháp trận, chỉ có thể hóa giải uy lực tự thân ma pháp sinh ra, đối công kích từ bên ngoài đến không có một chút tác dụng chống cự, mà Băng Vân đột nhiên dùng thân thể đánh sâu vào làm nhiễu loạn tâm thần Niệm Băng, bây giờ phóng thích ma pháp đã không còn kịp nữa. Một khi Băng Vân hủy đi ma pháp trận, tiên thiên lĩnh vực của nàng sẽ bộc phát; tinh thần lực mình còn chưa khôi phục, căn bản là không có khả năng chống cự. Các ý niệm trong đầu Niệm Băng nhanh như thiểm điện lướt qua, hắn không do dự liền xông ra ngoài, lúc này thân thể Băng Vân tản ra lam sắc quang diễm vọt tới ma pháp trận.

Khí tức hỏa hồng trong nháy mắt theo thân thể Niệm Băng phát ra. Hỏa diễm nóng rực quanh quẩn thiêu đốt thân thể hắn, hắn nhảy mạnh vào trong quang diễm kia. Trong nháy mắt, Niệm Băng cùng Băng Vân đồng thời chấn động kịch liệt, bọn họ bị thiêu đốt do ma pháp lực trong cơ thể chính mình, đau đớn do băng hỏa tương giao sinh ra khiến cho bọn họ đồng thời run lên. Theo quán tính, Niệm Băng xông qua lam sắc quang diễm, hỏa diễm chung quanh thân thể hắn cùng băng diễm kia đồng thời biến mất, nhưng trong nháy mắt cường quang sinh ra khiến cho hai người tạm thời mất đi thị lực. Tay phải Niệm Băng nắm thành quyền trực tiếp hướng Băng Vân kích tới, nhưng trong cơ thể truyền đến đau nhức khiến cho khi hắn vọt tới trước thì bị mất thăng bằng; vô ý thức biến quyền thành chưởng, định nắm lấy một vật gì đó để ổn định thân thể.

Băng Vân thương tổn so với Niệm Băng nặng hơn nhiều, Niệm Băng dù sao cũng là Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp sư, đối với khí tức của băng có năng lực đề kháng rất mạnh. Nhưng Băng Vân không có được khả năng đó, lúc này cảm giác mê muội mãnh liệt cùng đau nhức trong cơ thể khiến nàng không khỏi thổ ra một ngụm máu tươi. Trong lúc thần trí mơ hồ, nàng đột nhiên cảm giác được một cái gì đó nóng rực chạm lên thân thể. Nàng cảm thấy phía trước ngực căng thẳng, một cảm giác khác thường truyền vào trong cơ thể, Băng Vân toàn thân mềm nhũn, dưới tác dụng của xung lực nhất thời ngã về phía sau.

Khi Niệm Băng biến quyền thành chưởng vô ý thức chụp tới, hắn chụp trúng một thứ đầy đặn, co dãn. Vốn muốn dùng lực bắt lấy để ổn định thân thể, nhưng thứ kia đã ngã về phía sau, thân thể hắn cũng nghiêng theo về phía trước. Tay kia của hắn vô thức duỗi ra ngoài, chụp tới trúng một thứ đầy đặn khác. Hắn xoay thân thể một chút để ổn định, ngược lại trở thành người giơ đầu chịu báng. Bịch một tiếng, dưới lưng truyền đến chấn động mãnh liệt, một vật nặng đè lên thân, hai tay hắn tiếp xúc với hai vật tràn ngập mềm mại co dãn, căng căng, một mùi thơm ngát như hoa lan xông vào mũi. Mùi thơm nhàn nhạt cùng hơi thở lạnh như băng nhất thời tác động đến thần trí, Niệm Băng vô thức lại nắm chặt hai vật mềm mại kia, bổng nghe một tiếng rên rỉ động lòng người, nhất thời khiến hắn càng hoảng sợ.

Thị lực rốt cục cũng khôi phục, Niệm Băng cùng Băng Vân vẫn duy trì cái tư thế cực kỳ ám muội kia. Niệm Băng nằm thẳng trên đài thi đấu, Băng Vân thì nằm ở trên người hắn, hai tay Niệm Băng lúc này đang chộp vào trước ngực Băng Vân, đặt trên hai ngọn đồi cao vút kia. Cả hai người đều ngây dại, tình cảnh như thế làm sao bọn họ có thể nghĩ đến? Mọi chuyện vừa phát sinh cực nhanh, hơn nữa cường quang chói lòa; lúc này ngoại trừ bọn họ, không ai biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?.

Mái tóc dài màu lam của Băng Vân buông xuống chấm đất giống như màn nước, vừa lúc che phủ thân thể nàng cùng Niệm Băng. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Niệm Băng đập loạn xạ, khuôn mặt Băng Vân lúc này chỉ cách hắn có một tấc, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia trên tràn ngập vẻ kinh ngạc, vẻ đẹp của Băng Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong các nữ nhân Niệm Băng từng gặp, chỉ có Phượng Nữ và Ngọc Như Yên miễn cưỡng có thể so sánh được với nàng; Phượng Nữ so với nàng ôn nhu hơn, nhưng thiếu nét lạnh lẽo. Niệm Băng đột nhiên phát hiện đôi mắt hai nàng rất giống nhau, đều là bầu trời màu lam đầy trong trẻo, không có lẫn một tia tạp chất.

Nhìn thấy Băng Vân xấu hổ, Niệm Băng vẫn duy trì động tác lúc trước, thì thào nói: "Trời ạ! Chẳng lẽ đây là công phu "Ngũ Trảo Đoạt Nhũ Hoa" trong truyền thuyết hay sao? Mềm mại êm ái quá!"

"Ngươi …hỗn đản! ". Một giọt nước mắt rơi trên mặt Niệm Băng, lạnh như băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio