Băng Hỏa Ma Trù

chương 248: tham cật quái dị đích bàn tử(thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tốc độ phi hành của Phong Tường thuật không nhanh, chí ít không nhanh bằng Bạo Phong Tuyết nhưng so với nó thì tiết kiệm ma pháp lực hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể liên tục phi hành. Cảm nhận gió xung quanh lưu động, Niệm Băng phát hiện mình dường như trở thành một bộ phận của gió.

Lúc này, ma pháp lực trong cơ thể phát sinh biến hóa kỳ diệu. Nguyện năm khối ma pháp cầu đang được hồng lam quang mang vây quanh chợt biến thành bốn khối, trong đó khối thanh sắc lúc này đã dung hợp vào băng hỏa đồng nguyên ma pháp cầu ở chính giữa và không ngừng xoay trọn tại hạch tâm. Phong nguyên tố từ không khí không ngừng quán nhập vào cơ thể, tốc độ tiêu hao ma pháp lực lúc này trở nên cực kỳ chậm.

Cảm nhận sự biến hóa này, Niệm Băng không khỏi vui mừng. Phong Tường thuật dù sao cũng là trung cấp ma pháp mà tiêu hao lại ít như vậy. Xem ra từ khi cơ thể mình biến dị thì trong quá trình sử dụng ma pháp có thể tiêu hao ít nhưng lại phát ra ma pháp mạnh hơn. Cũng có thể nói sau này trong lúc giao đấu, năng lực duy trì chiến đấu được tăng lên rất nhiều. Đối với một ma pháp sư mà nói pháp lực duy trì càng lâu thì càng là một chuyện tốt.

Bất quá lúc này Niệm Băng không có thời gian cảm thụ lợi ích này. Trong lòng Niệm Băng lúc này chỉ nghĩ tới an nguy của Phượng Nữ. Phong Tường thuật dù không nhanh bằng Bạo Phong Tuyết nhưng vẫn hơn đi bộ rất nhiều. Rất nhanh, Niệm Băng từ không trung bay ra ngoài thành rồi bay nhanh về hướng bắc. Bay khoảng mười dặm quả nhiên nhìn thấy bên đường có một khu rừng rậm rạp. Niệm Băng giảm tốc độ phi hành bay vào phía sâu trong rừng.

Trong quá trình phi hành, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện bản thân cảm nhận phía bên ngoài mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù không có tinh thần lực phát động nhưng cảm giác lúc này so với có tinh thần lực không còn kém bao nhiêu.

Khi xuyên vào trong rừng, Niệm Băng bay lên cao, từ trên nhìn xuống sẽ dễ dàng hơn, nói không chừng còn có cơ hội đánh lén địch nhân. Vì cứu Phượng Nữ, cái gì Niệm Băng cũng có thể làm.

Đúng lúc này, một thanh âm chậm rãi vang lên bên tai Niệm Băng:

"Tiểu tử, đừng có phí sức bay nữa, mau xuống đây đi. Không lẽ ngươi không nghĩ tới tính mạng lão bà mình sao?"

Niệm Băng rùng mình kinh dị. Thanh âm vang bên tai rất rõ ràng cho thấy người này đang sữ dụng thuật truyền âm. Phượng Nữ đã từng dùng qua nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như đối phương. Ngay cả người còn không thấy mà thanh âm lại truyền vào tai rất rõ ràng như thế này.

Thu liễm tinh thần, Niệm Băng tăng tốc phi hành bay qua khu rừng. Từ xa xa, hắn nhìn thấy một ngọn núi không cao lắm. Dưới chân núi lúc này.....

Thân ảnh hồng sắc của Phượng Nữ hiện ra rất rõ ràng. Nhìn thấy thân ảnh Phượng Nữ, Niệm Băng an lòng hơn rất nhiều vội khống chế ma pháp lực hạ xuống.

Phượng Nữ đứng dưới chân núi, thân hình tuyệt mỹ như có vẻ rất đơn độc. Gió núi thổi qua khiến tà áo hồng sắc nhẹ bay. Nàng đứng bất động, cả người tựa như ngây ngốc, nhìn thấy Niệm Băng cũng không có chút phản ứng. Hiển nhiên là đã bị người dùng thủ pháp đặc thù khống chế.

Mục quang của Niệm Băng chuyển qua bên cạnh Phượng Nữ. Một người mập mạp đang ngồi trên đất. Bàn Tử thân hình to lớn dị thường, khi ngồi xuống không biết hắn lùn bao nhiêu. Hai bàn tay to tướng đang cầm một cái đùi dê nướng từ từ ăn như đang thưởng thức mỹ vị của nó. Trước mặt có một đống lửa, hiển nhiên là trước đó dùng để nướng cái đùi này.

Bàn Tử này trước đó Niệm Băng chưa hề thấy qua. Từ thân hình mà nói thật khó để đoán trọng lượng của hắn. Trên người hắn mỗi bộ phận cơ hồ như toàn là thịt, nhìn cũng không đoán ra tuổi tác. Chính hắn đã bắt đi Phượng Nữ.

Niệm Băng từng bước đi về hướng Phượng Nữ. Lạnh giọng hỏi: "Là ngươi đã bắt Phượng Nữ?"

Bàn Tử vừa từ từ ăn đùi dê, vừa chậm rãi đứng lên. Niệm Băng phát hiện ra hắn còn cao hơn mình hai cái đầu, cộng thêm thân thể to lớn, chỉ có thể nói ngươi này như một quả núi thịt. Bàn Tử vung vẩy đùi dê còn chút thịt, cười hắc hắc, lớp thịt trên khuôn mặt rung lên cơ hồ che kín cả mắt:

"Không sai, chính là ta"

"Chúng ta có cừu oán sao? Ta hình như không quen biết ngươi" Niệm Băng dừng lại, lạnh lùng nhìn đối phương.

Bàn Tử lắc đầu, cắn một miếng thịt: "Không cừu, không oán"

"Vậy ngươi sao lại bắt lão bà của ta, lại còn hạ cấm chế trên người nàng?"

Niệm Băng chằm chằm nhìn Bàn Tử. Từ bề ngoài Bàn Tử chó thấy không hề có chút khí thế nào, cũng chẳng tạo nên một áp lực gì cho hắn, căn bản không nhìn ra nổi nông sâu. Nhưng chính vì vậy mới làm Niệm Băng lo lắng. Thực lực Phượng Nữ như thế nào, là vũ thánh đó! Có thể vô thanh vô tức bắt Phượng Nữ tới đây, thực lực của tên Bàn Tử này tuyệt đối là thâm bất khả trắc.

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

"Thật ra ta bắt lão bà ngươi tới đây cũng không có ý gì. Ngươi an tâm, ta không làm hại nàng ta đâu. Đương nhiên là phải dưới tình huống ngươi chịu hợp tác thì mới được."

"Hợp tác, hợp tác cái gì?" Niệm Băng nghi hoặc nhìn Bàn Tử.

Bàn tử vung vậy cái đùi dê trong tay nói:

"Rất đơn giản. Ngươi muốn dẫn lão bà của ngươi đi chỉ có một khả năng, đó là ngươi phải đánh bại ta. Bất quá cái này đương nhiên phải có điều kiện. Ta cho ngươi thời gian, cứ mỗi mười ngày ngươi tới khiêu chiến với ta một lần. Chỉ cần ngươi đánh thắng thì đương nhiên có thể dẫn nàng ta đi. Nhưng nếu ngươi thua thì ngươi phải toàn tâm toàn ý nấu một bữa sơn hào hải vị cho ta ăn. Trong thời gian này, chỉ cần ngươi không lười biếng thì ta bảo chứng lão bà ngươi vô hại. Bằng không thì khó nói lắm a."

Niệm Băng kinh ngạc nhìn Bàn Tử: "Ngươi sao biết ta là một trù sư?"

Từ khi tới Đô Thiên thành tời giớ, hắn chưa bao giờ trước mặt một ai hiển lộ trù nghệ của mình. Mà tên Bàn Tử này thì từ trước tới giờ Niệm Băng lại chưa từng gặp qua.

Bàn Tử há miệng cắn một miếng thịt lớn, cái miệng to của hắn há ra, tức thì cả một miếng thịt lớn chui vào:

"Ta từ Băng Nguyệt đế quốc tới đây. Ngươi cũng thấy rồi đó, ta rất mập. Người mập thì chỉ thích hai thứ. Một là ăn, một là ngủ. Ta đối với ăn lại cực kỳ thích. Sau khi ta tới Băng Nguyệt đế quốc, tới cái nơi gọi là Thanh Phong trai ăn, đồ ăn ở nơi đó thật sự không tệ. Ta nghe người ta nói có một tên cái gì ma Băng Hỏa ma trù, trù nghệ rất xuất sắc. Tìm hiểu khắp nới mới biết được ngươi, vì vậy mới tìm tới đây. Tiểu tử, hy vọng trù nghệ của ngươi không làm cho ta thất vọng. Bằng không ta đem lão bà của ngươi ra đánh cho tàn phế rồi trả cho ngươi. Nghe nói ngươi rất cao ngạo a. Ngay cả quốc vương Băng Nguyệt đế quốc triệu ngươi ngươi cũng không đi. Vì vậy ta chỉ còn cách bắt lão bà của ngươi, xem ngươi có nấu ăn cho ta hay không. Thế nào, ngươi chuẩn bị kỹ chưa, bây giờ có thể bắt đầu được rồi."

Ánh mắt của niệm Băng trở nên lạnh lẽo. Từ Băng nguyệt đế quốc tới đây? Vì ăn mà bắt Phượng Nữ? Nghe Bàn Tử nói xém chút nữa hắn phì cười. Bàn Tử cười rất âm hiểm nhưng xem ra hắn tựa như không có ý làm thương hại tới mình và Phượng Nữ. Ngữ khí của Niệm Băng bất giác trở nên khách khí hơn:

"Tiền bối, ngươi muốn ăn thì rất dễ dàng. Thế này đi, người thả Phượng Nữ ra trước tồi ta sẽ toàn tâm toàn ý làm một bữa ăn ngon cho người. Người thấy thế nào."

Bàn tử lắc lắc cái đầu to tướng:

"Không được, không được. Ta theo ngươi cả mấy ngày nay, cái tên tiểu tử ngươi giảo hoạt lắm, có lão bà ngươi bên cạnh ta, ta yên tâm hơn. Hơn nữa ta không phải chỉ muốn ăn một lần. bằng không ta cũng không lê tấm thân mập ù này từ xa tới kiếm ngươi. Ta ở trong hoàng cung gì đó nhìn thấy ngươi tỉ thí, mặc dù không tính là mạnh nhưng cũng có chút đặc điểm."

Niệm Băng thất kinh: "Ngươi đã vào hoàng cung? Ngươi là người của Hoa Thiên đại đế"

Bàn tử bĩu môi nói:

"Cái gì, đại đế đó thì tính là gì, trong mắt của ta hắn chẳng khác gì cái đùi gà cả. Đừng nói lời thừa với ta, ta từ đâu tới khẳng định ngươi nghĩ không ra, mà cái đó ngươi cũng không cần quan tâm. Điều kiện ta đã nói rồi. Nếu như ngươi nhận thua thì làm đồ ăn cho ta ăn trước cái đã. Người như ta cũng không quá tham lam, mười ngày mới ăn một lần, sau đó chỉ muốn ngủ mà thôi. Hôm nay ngươi làm cho ta ăn, mười ngày sau ta sẽ lại tới tìm ngươi."

Niệm Băng nhíu mày: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

Bàn tử cười hắc hắc, cơ thịt trên mặt rung lên, thản nhiên nói:

"Không sai, ta chính là đang uy hiếp ngươi. Thế nào? Ai kêu quyền đầu của ta lớn hơn ngươi? Có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi! Đánh thắng ta thì sẽ có lão bà mà sau đó còn tùy ngươi trút giận lên ta. Đáng tiếc ta nhìn ngươi coi bộ cả đời này cũng không có cơ hội đó đâu"

"Được, đánh thì đánh, không lẽ ta sợ ngươi sao. Bất quá lão bà ta ở đây dễ bị ngộ thương lắm. Ngươi đợi ta mang nàng đi tới nơi xa xa một chút rồi chúng ta sẽ đánh, thế nào?"

Mục quang Niệm Băng bình tĩnh nhìn Bàn Tử.

Bàn Tử đưa miếng thịt cuối cùng vào miệng:

"Đừng nằm mơ, tiểu tử, trong bụng ngươi đang nghĩ gì tưởng ta không biết sao? Trước mặt ta có ý đồ gì cũng vô dụng. Để lão bà ngươi an toàn, đơn giản thôi mà, ta thu nàng ta lại là được chứ gì"

Dứt lời, dưới ánh mắt kinh hãi của Niệm Băng, Bàn Tử phất tay, một đạo hoàng sắc quang mang trùm lên người Phượng Nữ. Trong nháy mắt Phượng Nữ đã biến mất.

"Ngươi, ngươi đem Phượng nữ đi đâu" Niệm Băng lo lắng tiến nhanh lên trước mấy bước.

Bàn Tử thản nhiên nói:

"Không có gì, chỉ đem vào không gian của ta thôi.Ngươi yên tâm, trong cái không gian đại này có cả vật sống nữa. Mấy ngày trước ta có bắt mấy con heo thả vào đó. Bằng không khi ta đói bụng thì phải làm thế nào"

Niệm Băng giận dữ, nâng một khối hỏa cầu lên:

"Ngươi dám đem Phượng Nữ của ta so với heo, lại còn đem nàng ở chung một chỗ với heo"

Bàn Tử tựa như cũng không muốn chọc giận Niệm Băng liên tục khua tay:

"Không phải, đương nhiên không phải. Cái không gian đại của ta mỗi lần đưa một cái gì vào, trong đó đều có khu riêng biệt cả, không chung với nhau đâu. Bụng ta bắt đầu đói rồi, đợi chúng ta đánh xong ta sẽ thả nàng ta ra để cho ngươi xem nàng ta có bị thương hại gì không"

Hỏa cầu lúc này đã bay tới trước mặt tức thì bị một tầng hoàng sắc quang mang ngăn lại rồi biến mất.

Nhìn tên Bàn Tử mặt dày trước mặt, Niệm Băng miễn cưỡng đè nén cơn giận. Từ khía cạnh Bàn Tử bắt Phượng Nữ mà nói, Niệm Băng biết bản thân khó mà chống đỡ được với đối phương. Chỉ là bây giờ ít nhất cũng phải thử qua, xem coi giữa mình với Bàn Tử chênh lệch bao xa rồi sau đó mới nghĩ biện pháp cứu Phượng nữ.

"Đấu khí của ngươi là thổ chúc tính, nhưng ngươi là một võ sĩ thì cần không gian đại làm gì?"

Bàn Tử có chút không kiên nhẫn nói:

"Ngươi đánh hay không đánh? Không đánh thì để ta ra tay với lão bà của ngươi. Chính xác mà nói ta là một võ sĩ, thổ hệ ma pháp ta cũng biết. Hơn nữa mang theo cái không gian đại này có nhiều điểm tiện lắm."

Ma vũ sĩ? Niệm Băng từ trước tới giờ chưa cùng ma vũ sĩ giao đấu qua, cảnh giác bất giác tăng thêm vài phần, lãnh đạm cười một tiếng nói:

"Nếu ngươi đã khổ cực bức ta như vậy thì ta cũng không khách khí nữa"

Ngân quang trên tả thủ chợt lóe lên, trên người Niệm băng đột nhiên xuất hiện thêm một lớp ý phục.

Bàn Tử nhìn thấy y phục của Niệm Băng, bất giác bật cười: "Tiểu tử trên người ngươi mặc cái gì thế! Thật mắc cười quá đi"

Trên người Niệm Băng lúc này có thêm một tấm mã giáp, mã giáp mặc bên ngoài lớp bố ý có vẻ không được tự nhiên. Trên mã giáp có hơn một trăm cái túi lớn nhỏ, trên mỗi cái túi đều có một quyển nhỏ gì đó.

Ánh mắt Niệm Băng lạnh lùng nhìn Bàn Tử, hai tay rất nhanh sờ lên trên mã giáp, hai đầu ngón tay nhanh chóng cầm tám cái quyển trục nho nhỏ. Kiện y phục này do hắn cố ý tìm người tạo ra, Mấy ngày nay Niệm Băng không hề nhàn rỗi. Mặc dù biết sử dụng ma pháp nhiều ảnh hưởng tới việc tu luyện ma pháp nhưng tính chất của nó lại rất quan trọng. Kiện mã giáp này nhìn thì rất bình thường nhưng những quyển trục bên trên đều do Niệm Băng làm ra. Bao nhiêu tiền của hắn cơ hồ đều dùng để mua đính cấp bạch quyển trục hết, may mắn xác suất chế tác quyển trục thành công cao. Đây là một kiện mã giáp được trang bị đầy đủ, tổng cộng có hơn trăm cái quyển trục, thấp nhất cũng là ngũ gia. Nếu như đem đi bán thì giá trị tuyệt đối không hề thấp.

Bàn Tử ngẩn người một chút rồi vội nói: "Trên tay ngươi cầm là cái gì? Ám khí à?"

Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng nói:

"Vậy mà còn tự xung là ma vũ sĩ, ngay cả quyển trục cũng không biêt"

Trong tỉ thí, nếu như hắn gặp Băng Vân bên ngoài thì dù không sử dụng "Vĩnh Hằng Thụy Miên" ma pháp trận thì cũng nắm chắc phần thắng trong tay, chính là dựa vào kiện siêu cấp mã giáp này. Niệm Băng đặt cho kiện mã giáp này một cái tên, gọi là Thứ Vị (con nhím). Đúng a, hơn trăm cái công kích ma pháp quyển trục, nếu như cùng lúc bạo phát thì uy lực tuyệt đối khủng khiếp, xứng đáng với tên gọi như vậy.

Bàn Tử cười hắc hắc nói: "Cái thứ đó có tác dụng gì thế, ném mấy cái ra coi thử coi."

Niệm Băng tuyệt không vì giọng điệu khinh miệt của đối phương mà phát nộ, ngược lại còn trầm tĩnh hơn. Quang mang trong mắt lóe lên, bốn cái quyển trục cùng lúc bay ra. Đồng thời vô số đạo phong nhận cùng lúc bay tới chém vào cái đầu to đùng của Bàn tử.

Bàn Tử một chút cũng không động, tùy ý đưa tay chém ra. Xung quanh người hắn xuất hiện một tầng hoàng sắc quang mang nhàn nhạt. Âm thanh của phong nhận còn chưa phát ra thì đã biến mất. Lúc này, bốn cái quyển trục sớm đã bay tới trước mặt Bàn Tử cách khoảng một trượng. Ý niệm của Niệm Băng thoáng động, bốn cái quyển trục cùng trầm xuống. Lúc này, bốn cái quyển trục còn lại trên tay Niệm Băng cũng bay ra. Đối mặt với cường địch, Niệm Băng một chút cũng không có bảo lưu thực lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Hồng sắc quang mang trong nháy mắt bùng phát trước mặt Bàn tử. Đây chính là bốn cái ngũ giai Hỏa Tường thuật cùng Hỏa Bích thuật. Hòa Tường thuật so với Hỏa Bích thuật không chỉ hỏa diễm cường hãn hơn mà cái quý nhất là nó có thể di động. Hỏa bích thuật thì như một vách tường chắc chắn nhanh chóng ập tới người Bàn Tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio