Băng Hỏa Ma Trù

chương 250: khai thông thiên nhãn huyệt (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần trí dần dần khôi phục, Niệm Băng nhớ lại những chuyện vừa mới phát sinh, hắn phát hiện mình đang ở tại một nơi hoang dã. Ánh mặt trời chiếu lên người mang đến một cảm giác ấm áp, không khí trong lành khiến cho Niệm Băng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cúi đầu nhìn xuống, Niệm Băng bất giác kêu khố, cả người hắn lúc này không còn lấy một cái quyển trục nào. Đó không chỉ là tiền mà còn là vì Niệm Băng hao phí tinh lực trong suốt cả tháng trời để phân tích, phối hợp mới tạo ra được nhưng bây giờ một cái cũng không còn.

Bàn Tử, Bàn Tử đâu? Người đầu tiên Niệm Băng nhớ tới chính là Bàn Tử. Đương nhiên không phải Niệm Băng lo lắng cho an nguy của Bàn Tử mà Niệm Băng chính là lo lắng cho an nguy của Phượng Nữ đang bị thu vào trong không gian của Bàn Tử. Nếu như Bàn Tử quả bị Niệm Băng nổ chết thì Phượng Nữ chẳng phải..... Đúng lúc Niệm Băng đang cực kỳ hối hận thì một âm thanh chậm rãi vang lên:

"Thế nào? Tỉnh lại rồi sao? Tốt quá, tốt quá! Vậy là ta lại sắp được ăn ngon rồi. Hắc hắc..."

Niệm Băng quay người nhìn lại thì thấy Bàn Tử ngồi trên một phiến đại thụ, cười hì hì nhìn hắn. Thấy Bàn Tử không sao, Niệm Băng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì điều này chứng minh là Phượng Nữ vẫn còn sống. Vậy là quá đủ rồi.

"Mẹ nó, tên mập nhà ngươi làm bằng cái gì không biết mà bao nhiêu ma pháp quyển trục của ta cũng không nổ chết được ngươi?!"

Bàn Tử thấy vẻ mặt không cam lòng của Niệm Băng khẽ cười nói:

"Ma pháp quyển trục của ngươi cũng nhiều a, hơn nữa lại còn có thể tạo ra phản ứng liên hoàn nữa. Đáng tiếc là cường độ không đủ. Lúc đó dù cho ta không chạy thì chừng đó cũng không thể gây thương tích cho ta. Đáng tiếc, những quyển trục đó tính ra cũng không tệ, dưới sự khống chế tinh thần lực của ngươi mà đã có thể đạt uy lực lớn như vậy. Lúc nãy nó cũng chỉ có thể nổ tung được một ngọn núi nhỏ cùng một mảnh rừng thôi. Thứ đó chế tạo chắc cũng không dễ, lúc này nhìn ngươi, một chút cũng không đau lòng thì phải."

"Thúi lắm, có ngươi mới không đau lòng thì có. Tất cả đều là bảo bối của ta!" Thấy bộ dạng của Bàn Tử như vậy, Niệm Băng như muốn khóc không ra nước mắt. Thực lực của đối phương mạnh hơn so với tưởng tượng của mình nhiều, không lẽ hắn thuộc cấp bậc vũ thánh? Không thể nào như vậy được. Dù cho thực lực của hắn có cường hãn thì một vũ thánh cũng không thể nào nhẹ nhàng hóa giải hai cái cửu giai ma pháp của mình! Cái tên mập này quả thật đáng sợ tới mức không thể tưởng tượng.

Bản Tử nhìn thấy bộ dạng của Niệm Băng liền đứng dậy đi tới nói:

"Tiểu tử, đừng có nghĩ nhiều làm gì! Lần này tỉ thí không biết có tính là ngươi thua hay không? Lúc đó ngươi hầu như không còn năng lực tái chiến nữa rồi."

Niệm Băng hừm lạnh nói:

"Thực lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, ta có khả năng thắng hay sao? Đấu khí của ngươi rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào mà sao rất nhiều ma pháp của ta cũng nổ không được ngươi?"

Bàn Tử cười nhẹ:

"Ta rất mập nhưng không phải là ta ngu. Ma pháp quyển trục của ngươi nếu như uy lực tập trung tại một chỗ thì đừng nói là ta, dù cho đám gia hỏa tự xưng là thần cũng không dám ngạnh kháng. Đáng tiếc, uy lực của ma pháp rất khó để tăng chồng lên. Dù cho ngươi có thể tăng chồng một hai cái thì cũng không thể đem tất cả chồng lên nhau. Ma pháp quyển trục khi ngươi tung ra thì một chút uy hiếp đối với ta cũng không có. Vì vậy ta cứ thế đưa ngươi chạy đi. Không lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ ra sao? Nhiều ma páp quyển trục nổ như vậy thì thân thể của ngươi chịu thế nào nổi."

Niệm Băng bất giác trầm mặc. Đúng a! Nếu như vừa rồi mình còn ở đó thì chỉ sợ, chỉ sợ.... y ngẩng đầu nhìn Bàn Tử:

"Nói vậy thì chính là ngươi cứu ta?"

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

"Đương nhiên. Ngươi cũng không cần phải cảm kích ta, chỉ cần trồ hết tài nấu ăn là được rồi."

Niệm Băng hừ lạnh:

"Quỷ mới cảm kích ngươi. Được, lần này coi như là ta thua."

Đôi mắt Bàn Tử lộ nét vui mừng:

"Tốt, vậy ngươi bắt đầu nấu ăn cho ta đi."

Niệm Băng nói:

"Bàn Tử, ta muốn cùng ngươi thương lượng một việc, thế nào?"

Nếu đã không có cách nào đánh thì chỉ còn cách đấu trí. Mặc dù Niệm Băng rất có niềm tin vào bản thân đặc biệt vào tương lai nhưng hắn cũng biết bản thân mình muốn thắng người trước mắt thì sợ mấy năm chưa chắc đã được."

"Ồ? Ngươi muốn cùng ta thương lượng cái gì? Tốt nhất là nó có liên quan tới ăn uống. Ta thích nhất trò chuyện về ăn uống vì từ đó mới nâng cao phẩm thực của ta."

Niệm Băng ráng miễn cưỡng cười cười nói:

"Ngươi xem, thực lực của ngươi quá mạnh, ta làm sao có thể so sánh chứ. Đừng nói là một lần, dù cho có đánh cả mười lần, trăm lần thì ta cũng không thể thắng được ngươi. Thế này đi, ngươi cứ nói ra một con số, muốn ta làm bao nhiêu món ăn, khi ta làm xong thì ngươi thả Phượng Nữ ra, thế nào? Làm như vậy đối với ngươi không có chút tổn thất! Hơn nữa, mặc dù trù nghệ của ta có giỏi thì ngươi cũng sẽ có lúc chán. Tới lúc ta hoàn thành được con số đó, ta sẽ giới thiệu một vị trù sư xuất sắc khác cho ngươi."

Ánh mắt của Bàn Tử lộ ra chút suy nghĩ rồi nói:

"Ngươi nói vẻ có đạo lý. Chỉ là ta chỉ thích ăn với ngủ, ăn no một trận rồi ngủ một giấc cho đã. Không được, ta không đồng ý với ngươi, mà dù có đồng ý thì ta nói một con số nào đó, ngươi có thể làm hay sao? Tiểu tử, ngươi sao lại không có niềm tin với mình vậy? Trong đám người phổ thông, chỉ với niên kỷ như ngươi mà đã mở được thiên nhãn không có mấy người đâu. Nên biết thiên nhãn chính là thứ mà đám gia hỏa xưng là thần kia sở hữu. Có được nó thì với một ma pháp sư như ngươi, tốc độ tăng tiến sau này sẽ gia tăng rất nhiều. Cuối cùng, sẽ có một ngày ngươi có thể đối kháng với ta."

"Thiên nhãn? Nó là cái thứ gì thế?"

Niệm Băng cảm thấy tim đập mạnh, bất giác nghĩ tới khối minh cầu nằm giữa mi tâm của mình. Nguồn:

Bàn Tử nói:

"Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường thôi. Người bình thường ít ai biết đến sự tồn tại của thiên nhãn. Thiên nhãn có thể nói chính là con mắt thứ ba của con người, ai cũng đều có. Đây chính là đặc tính của nhân loại. Thiên nhãn có thể giúp người ta nhìn thấy những thứ mà hai mắt bình thường không thể thấy. Chỉ là thiên nhãn của người bình thường khi sinh ra thì tự động phong bế lại. Mặc dù ta không biết ngươi vì sao lại mở được thiên nhãn nhưng có thể mở được thiên nhãn mà nói thì đối với ngươi tương lai sau này sẽ rất là tốt."

Niệm Băng sững sờ một chút nói:

"Có tốt đến vậy không, sao ta một chút cũng không cảm thấy? Chỉ biết nếu dụng nó thì thấy rõ hơn một chút mà thôi."

Bàn Tử khinh thường hừ một tiếng nói:

"Ngươi thì biết cái gì. Mi tâm con người chính là nơi của linh khiếu. Ngươi mở ra không chỉ là thiên nhãn mà đồng thời còn khai thông linh khiếu bản thân. Dù cho là một tên ngốc thì chỉ cần mở được thiên nhãn cũng có nghĩa linh khiếu được giải khai. Lúc đó chỉ trong một thời gian ngắn có thể trở thành một người thông minh. Khiếu huyệt là một nơi rất thần diệu. Nghe nói cơ thể con người có tổng cộng bảy khiếu, nếu như quả có thể mở hết ra thì hoàn toàn có thể chân chính trở thành thần. Thiên nhãn chính là một trong bảy khiếu huyệt quan trọng đó."

Niệm Băng suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Ngươi nói nhiều như vậy mà ta cũng nhìn không ra thiên nhãn rốt cuộc có gì tốt. Ta vốn dĩ đã không phải là một tên ngốc, dù có thêm thông minh một chút thì đã sao, không lẽ thiên nhãn so với tiên thiên lĩnh vực còn tốt hơn?"

Bàn Tử tức giận nói:

"Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là chẳng biết gì cả. Tiên thiên lĩnh vực thì là cái gì? Nếu như nó có thể đem so sánh với khiếu huyệt thì hiện tại trên đại lục đã không còn cái gì gọi là thần rồi. Thiên nhãn kỳ diệu như thế nào ta cũng không biết rõ, nhưng ta có thể nói với ngươi là có nó thì không tới mười năm ngươi ít nhất cũng trở thành một thần hàng sư."

"Ngươi nói cái gì?"

Niệm Băng giật mình đứng dậy, trong đầu cảm thấy mơ hồ, thâm tâm thì kinh dị. Mười năm có thể trở thành thần hàng sư? Cái này có khả năng sao?

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

"Lạ lắm sao? Hiện tại ngươi đã biết ưu điểm của thiên nhãn chưa? Thiên nhãn còn có một tên gọi khác là thẩm phán chi nhãn. Có nó rồi ngươi có thể nhìn thấy những thứ mà bình thường ngươi không thấy, lý giải được những cái mà lúc trước không cách nào lý giải. Tri thức trước mắt ngươi lúc này sẽ trở nên dễ dàng rất nhiều.Có thiên nhãn thì đối với việc khai mở sáu khiếu huyệt còn lại sẽ trở nên thuận lợi hơn. Đừng nói là ngươi, dù cho là thần trên đại lục thì có mấy người mở được thiên nhãn chứ?! Nên biết rằng khiếu huyệt khi mở được một cái, muốn mở cái thứ hai sẽ khó hơn gấp mấy lần. Nếu thiên nhãn không phải là cái đầu tiên mà là cái cuối cùng thì theo ta biết dù cho là người tự xưng là thần mạnh nhất trên đại lục cũng chỉ có khả năng khai mở sáu khuyết huyệt, sau đó nỗ lực cả mấy ngàn năm cũng không có cách nào mở thành công thiên nhãn. Nhưng nếu từ đầu có thể mở thành công thiên nhãn thì sau này khai mở sáu khiếu huyệt còn lại sẽ dễ hơn rất nhiều. Mặc dù độ khó cũng có gia tăng nhưng sẽ giảm đi một nửa, theo tính toán thời gian sẽ sẽ tiết kiệm được hai phần ba đó."

Niệm Băng trong lòng chấn động, đột nhiên nghĩ tới một khả năng:

"Bàn Tử, không lẽ ngươi chính là thần trên đại lục sao?"

Bàn Tử sững người nhìn. Lúc này hắn mới nhận ra là mình nói hơi nhiều.

"Tùy ngươi muốn nghĩ sao cũng được, nếu ngươi cho là vậy cũng không thành vấn đề. Bất quá da mặt ta không dày như vậy. Từ sau này ta sẽ không nhắc gì tới cái gì thần nữa."

Niệm Băng trong lòng bỗng nhiên rung động, cười khổ nói:

"Bàn Tử, chẳng lẽ nói vậy ngươi có thể coi như một nửa thần, vậy sao còn làm khó một người phổ thông như ta làm gì? Không lẽ ngươi muốn ăn? Thần mà còn phải ăn sao?"

Bàn Tử hừ lạnh nói:

"Ta đã nói rồi, trên thế gian vốn dĩ không có thần gì cả, tất cả đều do người ta tự xưng hô vậy thôi. Nếu bản thân là ngươi thì đương nhiên là phải ăn, chỉ bất quá thực lực cường đại thì thời gian không cần ăn có thể kéo dài ra thôi. Lúc đó, năng lượng trong cơ thể có thể duy trì sinh mệnh. Ăn chính là một nghệ thuật, con người từ khi sinh ra cho tới lúc chết ai nấy cũng đều đã từng hưởng thụ qua. Trong lòng ta mà nói thì không có gì có thể so sánh với ăn được cả. Với ta, việc thích ăn uống cả đời sẽ không thay đổi."

Niệm Băng hít một hơi thật sâu. Tên Bàn Tử này tựa hồ như không đáng sợ lắm nhưng hắn vì cái gì mà nói nhiều với mình như vậy? Đúng rồi, nhất định hắn cho rằng dù mình như thế nào cũng không thể chạy khỏi bàn tay của hắn. Trời ạ, một tên bán thần bắt giữ Phượng Nữ. Xem ra mình muốn cứu lấy người mình yêu còn phải trải qua cả một đoạn đường dài nữa đây.

"Tiểu tử, ngươi đang nghĩ gì thế? Ngươi yên tâm, ta mặc dù muốn ăn nhưng cũng rất thấu tình đạt lý. Ngươi muốn làm cái gì cứ làm, ta không hạn chế sự tự do của ngươi. Bất quá ta lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi. Ngươi muốn bỏ chạy, cũng được, chỉ cần ngươi không cần nghĩ tới mạng của lão bà ngươi thì bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể chạy cả. Đúng rồi, có việc này ta muốn nói với ngươi. Mặc dù lão bà ngươi đang bị ta giam trong không gian nhưng những việc phát sinh bên ngoài thì nàng ta đều có thể nhìn thấy. Ngươi hãy cứ nỗ lực lên, nói không chừng khi ngươi cứu được nàng ta ra thì nàng ta sẽ rất cảm động đó. Ngươi cũng không cần sợ ta tìm không ra ngươi vì tinh thần lực của ngươi sớm đã bị ta phong tỏa. Trừ phi ngươi rời khỏi đại lục này, bằng không thì dù ngươi có ở đâu ta cũng đều có thể tìm ra."

Niệm Băng hít sâu một hơi nói:

"Theo ý tứ của ngươi thì nhất định phải ăn do ta nấu à?"

Bàn Tử cười cười:

"Ngươi thấy thế nào?"

"Được thôi, ăn cũng được. Bất quá ta có một vài vấn đề ngươi phải trả lời cho ta biết"

Bàn Tử gật đầu nói:

"Cái này thì có thể. Sau này không biết lấy của ngươi bao nhiêu thời gian, trả lời vài câu cũng không là cái gì. Ngươi hỏi đi"

Niệm Băng gật đầu nói:

"Hồi nãy ngươi nói cái gì mà thần thần đó, vậy rốt cuộc ngươi đã khai mở được bao nhiêu khiếu huyệt?"

Bàn Tử sắc mặt cứng đờ nhưng rất nhanh trở lại bình thường:

"Phương pháp tu luyện của ta không giống người bình thường các ngươi. Vì vậy, thực lực của ta không hề liên quan gì tới khiếu huyệt cả. Vấn đề này như thế nào ta cũng không biết trả lời với ngươi sao. Bất quá, trừ thiên nhãn ra thì dựa theo thực lực các khiếu huyệt còn lại mà nói, năng lực của ta hiện tương đương với ngươi mở được khoảng hai khiếu huyệt"

"Huyệt thiên nhãn có cách biệt lớn so với các khiếu huyệt kia vậy sao? Không lẽ khiếu huyệt thật sự có liên quan tới thực lực?"

Niệm Băng trong lòng thật sự rất nghi hoặc. Dù sao cũng không có cách nào đánh lại đối phương, vì vậy việc đề thăng thực lực chính là biện pháp tốt nhất. Dù sao có Bàn Tử bên cạnh, hắn có thể mang đến rất nhiều lợi ích, sẽ có rất nhiều cái mình không cần suy nghĩ mà vẫn có thể đạt được. Chỉ cần hỏi nhiều một chút thì với một tên dễ nói như thế này, nếu như từ trên người hắn thu được tri thức thì đối với mình mà nói chính là một lợi ích rất to lớn. Dù sao tên gia hỏa này cũng là một tên bán thần mà.

Bàn Tử gật gật đầu nói:

"Cách biệt đương nhiên rất lớn. Thiên nhãn huyệt có thể gọi là linh huyệt trong thất khiếu huyệt. Nó không phải là đề thăng thực lực mà nó chính là tăng cao năng lực học tập và thích ứng. Sau này ngươi từ từ sẽ hiểu rõ, thiên nhãn huyệt đã mở, thân thể ngươi sẽ dần có sự thay đổi. Đương nhiên, muốn thu hoạch lớn thì ngươi phải gia tăng tu luyện. Chỉ có như vậy thì mới có thể phát huy tối đa tác dụng của thiên nhãn thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio