Tạp La Địch Lý Tư mỉm cười, nói: "Tốt? Một chút cũng không tốt. Miêu Miêu nha đầu kia càng ngày càng bướng bỉnh. Vừa rồi còn muốn đi theo ta nữa, nàng thật sự quá ham chơi, ba ba nàng vì nàng mà không ngừng đau đầu! Bất quá, nha đầu kia thiên phú rất tốt, đám tiểu sủng vật của nàng đều đã tiến hóa tới nhị giai. Gần đây bị ba ba nàng giam lại, bắt buộc tu luyện ma pháp."
Niệm Băng bật cười nói: "Nàng còn nhỏ, tự nhiên ham chơi một chút, bất quá Miêu Miêu là một cô nương tốt, nàng rất thiện lương."
Tạp La Địch Lý Tư mỉm cười nói: "Thanh niên các ngươi càng ngày càng xuất sắc, xem ra, hi vọng của nhân loại sau này là ở các ngươi. Niệm Băng, ta nghe Hi Lạp Đức nói qua chuyện của các ngươi lần trước, hắn thật sự là quá lỗ mãng, hắn cũng là vì ái nữ mới bắt buộc phải như vậy, ngươi không nên so đo với hắn."
Niệm Băng mỉm cười, đấp: "Quá khứ thì để nó trôi qua đi. Ta với Hi Lạp Đức tiền bối đã nói rất rõ ràng rồi."
"Vậy thì tốt. Đợi chuyện nơi này kết thúc, có cơ hội thì ta sẽ mang ngươi tới chỗ bọn họ, ta nghĩ, Miêu Miêu gặp ngươi nhất định sẽ rất cao hứng."
Niệm Băng nhớ tới Phượng Nữ, nhớ tới cừu hận đè nặng lên vài mình, cười khổ đáp: "Đợi đến lúc đó rồi hãy nói."
Đúng lúc này, Bàn Tử đã khiêng con bò đã xử lý sạch sẽ trở về, không biết hắn dùng phương pháp gì, con bò cực kỳ sạch sẽ, ngay cả lông trên da cũng đã được cạo sạch.
Tạp La Địch Lý Tư bật cười nói: "Bàn Tử ngươi giỏi, chỉ có lúc ăn thì ngươi mới có thể nhanh như vậy."
Bàn Tử cười quái dị một tiếng, đáp: "Giễu cợt ta đi, bò này là ta mang tới. Ngươi có bản lĩnh thì đừng có ăn."
Tạp La Địch Lý Tư chuyển hướng sang Niệm Băng nói: "Ta cũng nghe nói trù nghệ của ngươi rất tinh trạm, cho chúng ta thưởng thức đi."
Niệm Băng thản nhiên cười, đi tới cạnh Bàn Tử nói: "Ngươi phụ trách xoay tròn con bò, chuyện khác giao cho ta. Dùng một cành cây to xuyên qua con bò đi."
"Được, không thành vấn đề." Bàn Tử đáp ứng một tiếng, chớp mắt đã đi rồi trở về, dùng một cành cây thô xuyên qua thân bò. Nắm tay giơ lên, con bò chừng bốn, năm trăm cân trên tay hắn lại phảng phất nhẹ tựa như lông hồng.
Thấy Bàn Tử đã chuẩn bị xong, Niệm Băng cũng nhanh chóng động thủ, không gian chi giới lóe ra quang mang, trong lúc nhất thời, hơn mười chiếc bình to nhỏ được hắn lấy ra, đồng thời còn lấy ra một hộp gia vị lớn, không ngừng cho các loại gia vị vào bình, dụng một chiếc đũa khuấy nhanh.
Vừa làm, hắn vừa lầu bầu nói: " Quay cả con bò không giống với quay cả con dê. Thịt dê so với thịt bò thì béo hơn một chút, dinh dưỡng cũng phong phú hơn, hơn nữa vì thể tích tương đối lớn, con bò này chí ít phải năm trăm cân, nếu một trù sư bình thường quay, thì cần quay một thời gian rồi lại ăn hết thịt chín bên ngoài, sau đó mới tiếp tục quay, đương nhiên, ta sẽ không làm vậy. Thịt nướng có hai điểm tối trọng yếu, một là ở hỏa hậu. Còn lại, chính là gia vị. Thịt bò không có hương thơm như thịt dê, khi quay bò thì phải chú ý đặc biệt đến gia vị."
Vừa nói, Niệm Băng vừa đình chỉ điều chế gia vị, tay trái vung lên, ầm một tiếng, một đoàn hỏa diễm thật lớn trong nháy mắt nuốt trọn cả con bò, Bàn Tử hiển nhiên đã sớm quen thuộc, nhưng lại khiến các vị long vương kia giật thót mình.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Đừng nóng vội, đây chỉ là để loại bỏ mùi hôi mà thôi. Để thịt bò thêm khiết tịnh một chút." Tiếng nói vừa dứt, một tầng băng sương bao phủ trên thân thể con bò, hỏa diễm nhất thời bị dập tắt, bề ngoài thân bò xuất hiện một tầng đen thui. Nguồn:
Thấy con bò đen thui, Tạp Ngạo Địch Lý Tư không nhịn được hỏi: "Thế này còn có thể ăn sao? Còn nói là trù sư, ta xem ra cũng chẳng phải giỏi giang gì."
Bàn Tử ha ha cười, nói: "Vậy thì ngươi đừng ăn, bất quá, ta biết ngươi mặt dày, cuối cùng sợ rằng sẽ nhịn không được. Niệm Băng, để cho bọn họ kiến thức sự lợi hại của ngươi đi."
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Thực vật thì phải đợi cho nấu nướng xong xuôi thì mới biết được ngon hay không, là một trù sư, tâm tính rất trọng yếu, ta sẽ không bị ngoại giới ảnh hưởng. Hỏa cùng băng trước sau xuất hiện, khiến bề mặt thịt bò thêm bóng, bì quay cho ròn mới có thể càng thêm thơm, đồng thời cũng dễ dàng nhập vị." Một chiếc bàn chải lớn xuất hiện trong tay Niệm Băng, nhúng vào gia vị, rồi quệt vào trong bụng bò.
Gia vị bám theo bàn chải, đều đều thấm vào bụng bò, gia vị cũng không có tản ra một tia hương khí nào, Niệm Băng động tác rất nhanh, một tay bới rộng bụng bò, một tay nhanh nhẹn xoay bàn chải, hắn động tác giống như hành vân lưu thủy, không có hề bị ngừng, cổ tay mỗi lần phiên chuyển đều hoàn mỹ liên tiếp một chỗ, một lát sau, đã quét trọn bụng bò, Niệm Băng không vội vã làm động tác kế tiếp, khẽ quát một tiếng, một luồng hỏa diễm nóng rực từ mặt đất bốc lên, đồng thời, hắn hướng về phía Bàn Tử làm động tác thông báo.
Bàn Tử lập tức hiểu ý, vốn một tay giữ bò chuyển thành hai tay, cổ tay thong thả chuyển động, khiến thân bò đều đều thụ nhiệt, Niệm Băng cũng không có nghĩ biện pháp để loại bỏ lớp đen sì bên ngoài thân bò, tùy ý để nó được quay trong ma pháp hỏa diễm của mình, không lâu sau, lúc thân bò đã đều đều thụ nhiệt, Niệm Băng hướng về phía Bàn Tử nói: "Chú ý, ta phải tăng nhiệt lượng, ngươi dùng đấu khí bảo vệ thân bò, không thể để hỏa diễm trực tiếp đốt vào, thế nhưng, lại phải đảm bảo cho nhiệt lượng truyền qua." Quay bò không thể giống như quay các động vật nhỏ khác, dùng hỏa diễm bình thường để quay, sợ rằng một ngày cũng không thể chín được. Bàn Tử đáp ứng một tiếng, một tầng hoàng sắc quang mang nhàn nhạt đã bao phủ trên thân bò, trong nháy mắt lúc đấu khí xuất hiện, Niệm Băng niệm khẽ hai câu chú ngữ, quang mang biến đổi, hỏa diễm nhất thời biến thành lam sắc chân hỏa.
Nhiệt khí nhè nhẹ không ngừng bốc lên thân bò, dưới sức nóng, than đen ở bên ngoài từ từ bóc ra, dần chuyển sang màu vàng, mùi thịt nướng thoang thoảng phát ra. Niệm Băng không vội vã động thủ, hắn còn đang đợi, chế tác mỹ thực gì thì đều phải nắm giữ hỏa hậu cho thật chuẩn xác, chỉ có như vậy, mới có thể chế tác được mỹ thực ngon nhất.
Tát Tát Lý Tư lẳng lặng ngồi một bên, mà ánh mắt của Tạp Ngạo Địch Lý Tư cùng Tạp La Địch Lý Tư hai huynh đệ lại đã hoàn toàn bị bò quay hấp dẫn, nhất là Tạp Ngạo Địch Lý Tư, đã bắt đầu nuốt nước miếng.
Niệm Băng đột nhiên động, tay hắn bám theo một tầng huyễn ảnh, một đạo hồng quang tự nhiên nhập vào huyễn ảnh, thân bò vẫn chuyển động như trước. Mà hồng sắc huyễn ảnh kia phảng phất như vuốt ve khắp thân bò, không có gì biến hóa, trong phút chốc, ma pháp hỏa diễm trên mặt đất một lần nữa quay lại hồng sắc, mà hồng quang trong tay Niệm Băng giống như tinh linh nhảy nhót cũng đồng thời biến mất.
Không ai thấy rõ Niệm Băng làm cái gì, cho dù ở đây ngoại trừ Niệm Băng ra đều là long vương cấp bậc thần sư. Bọn họ cũng thấy không rõ tốc độ tay của Niệm Băng, từ sau khi tinh thần lực và thân thể năng lực được đề thăng mạnh mẽ, Long Vu Tập Vũ đao pháp của Niệm Băng đã đại thành, ngay cả hắn cũng vô pháp thấy rõ tốc độ tay của mình, xuất đao chỉ bằng cảm giác, đương nhiên, nếu hắn muốn nhìn rõ cũng không phải là việc khó, chỉ là lại phải thông qua con mắt thứ ba mới được. Đao pháp bài danh đệ nhất trong trù nghệ giới đã hoàn toàn dung nhập vào trù nghệ của Niệm Băng, hắn đã đạt tới cảnh giới huyễn ảnh đao mà trước đây Tra Cực đã nhắc tới khi truyền thụ trù nghệ cho hắn. Đao tùy tâm động, chỉ bằng cảm giác để thi triển đao, từ ý đến đao, không có một chút vấp váp, đao vừa vào tay, phảng phất như với thân thể hắn hợp thành một thể.
Hỏa diễm với chân hỏa lại trở lại thành hỏa diễm bình thường, nhiệt độ đã giảm nhiều, Niệm Băng động, không biết lúc nào trên hai tay hắn đã xuất hiện hộp gia vị và chiếc bàn chải. Cổ tay phiên chuyển, nhanh chóng quét lên thân bò một lớp gia vị. Gia vị bản thân nó tựa hồ không có hương vị gì, nhưng được hỏa diễm nướng, nhất thời, mùi thịt kết hợp với gia vị không ngừng bốc lên, trong phương viên hơn mười trượng tràn ngập mùi thịt nướng, Bàn Tử đang xoay cành cây cũng mở trừng mắt, mũi không ngừng hít lấy hít để, tựa hồ ngửi cho no nê rồi mới nói.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Niệm Băng rất bình tĩnh, nấu nướng thuần thục sớm đã giúp hắn tự tin nắm chắc mọi chuyện. Hương khí càng ngày càng dày đặc, trên thân bò đã bắt đầu có mỡ rỏ xuống, hắn một lần nữa chuyển ma pháp hỏa diễm thành lam sắc chân hỏa, ba lần như thế, trải qua ba lần quét gia vị, cả thân bò so với trước đây đã thu nhỏ một chút. Hương khí gần như tràn ngập khắp sơn cốc. Nhất thời, các loại động vật ăn thịt bên trong sơn cốc đều bị hấp dẫn chạy đến gần, chỉ là vì mấy vị long vương phát ra long khí vô cùng bá đạo mới không dám đến gần. Lúc này, ngay cả Tát Tát Lý Tư lạnh lùng, ánh mắt cũng đã rơi trên bò vàng ruộm kia. Bọn họ đều đang đợi thịt bò chín. Trên thịt bò vàng ruộm có những vệt tròn, đó đều được tạo thành bởi Chính Dương đao lúc trước.
Niệm Băng cầm hộp gia vị và bàn chải rửa sạch bằng băng hóa thủy rồi thu vào không gian chi giới, nhìn kỹ thân bò một chút, khẽ gật đầu nói: "Có thể ăn rồi." Vừa nói, hắn tiên hạ thủ vi cường, lập tức lấy ra Chính Dương đao, dùng ma pháp bức ra đao mang cắt một khối thịt nướng, đủ để hắn ăn.
Động tác Niệm Băng vừa mới hoàn thành, ba đạo thân ảnh đã phi tới, Bàn Tử hú lên quái dị, cũng không sợ phỏng tay, lập tức nắm chặt hai chân sau con bò, xoay người muốn chạy. Thế nhưng tốc độ của hắn sao không nhanh hơn Tát Tát Lý Tư bọn họ, Tạp La Địch Lý Tư là người thứ nhất chạy tới, trên tay hắn mang theo lam sắc quang vựng, dùng sức xé mạnh, một chân trước bị xé ra mang theo một lượng lớn thịt, trong lúc nhất thời nhiệt khí bốc lên, hương khí tản ra bốn phía, khiến mấy long vương kinh ngạc chính là, trong bụng bò, màu sắc cũng là vàng ruộm.
Tạp La Địch Lý Tư vì cố ý nhường Tát Tát Lý Tư một chút, Tạp Ngạo Địch Lý Tư đã chạy đi lên, huynh đệ hai người cùng phát chưởng, bịch một tiếng, chính là Tạp La Địch Lý Tư mạnh hơn, nhất thời kéo được một chân trước còn lại, Tạp Ngạo Địch Lý Tư chỉ kịp tay tóm được một khối thịt, mỹ thực thu được ít hơn huynh đệ mình nhiều.
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên, "Trở về thật đúng lúc, thịt thơm quá!" Bàn Tử còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay trái chợt nóng lên, liền buông lỏng tay, một chân bò sau đã đổi chủ, thân ảnh quen thuộc của Gia Lạp Mạn Địch Tư xuất hiện bên cạnh hắn, hai người đồng thời dùng sức xé, nhất thời chia làm hai nửa. Trong lúc tranh đoạt thịt bò, ngoại trừ Tạp Ngạo Địch Lý Tư đáng thương ra, bốn long vương còn lại đều phóng xuất quang mang thuộc hệ của mình, Niệm Băng mặc dù không rõ đó là ma pháp hay là đấu khí, nhưng lại cảm giác được rõ ràng mức độ cường hãn trong đó.
Tạp Ngạo Địch Lý Tư vẻ mặt khổ sáp nhìn mấy kẻ khác, "Ta , các ngươi cũng quá tham lam, để lại cho ta miếng nhỏ như vậy."
Bàn Tử cười hắc hắc, đáp: "Ai bảo ngươi lúc bình thường không chịu nỗ lực, đây là thực lực chênh lệch!" Kẻ đắc ý nhất chính là hắn, mặc dù cuối cùng bị Gia Lạp Mạn Địch Tư đoạt đi không ít, nhưng hắn dù sao cũng ở gần thủy lầu tất dễ được nguyệt, thu được một cái chân bò sau còn mang theo không ít thịt, hiển nhiên nhiều nhất. Lập tức bắt đầu ngồm ngoàm ăn.
Niệm Băng nhìn năm long vương tranh đoạt thực vật, trong lòng không nhịn được nhớ tới lúc đi theo Tra Cực học nghệ, mình chỉ cần ăn một lần nhiều một chút, Tra Cực sẽ nói giống một con ngạ lang (ND: sói đói), với tình hình ở đây, ngạ lang thì có là gì, đây chính là ngạ long, nhưng lại có năm con, mặc dù không biết bụng họ lớn bao nhiêu, nhưng chắc từng người bọn họ đều có thực lực ăn hết cả một con bò ấy chứ.
Đúng lúc này, một thanh âm âm trầm từ huyệt động truyền ra, "Cho ta một chút thịt bò, Địch Mạn Đặc Đế rất suy yếu, cần bổ sung dinh dưỡng. Cảm tạ!" Theo thanh âm, xuất hiện một thân ảnh cao lớn từ trong huyệt động đi ra, cùng xuất hiện, là một luồng khí tức băng lãnh, đó cũng không phải hàn lãnh, mà là âm lãnh phát ra từ trong xương cốt. Nhìn trước mặt nam tử mang khí tức tà dị, không cần hỏi Niệm Băng cũng biết, hắn chính là Hắc Ám long vương trong thất long vương, không khỏi tò mò nhìn nhìn.
Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa muốn ăn, chợt nghe Hắc Ám long vương nói vậy, Tạp Ngạo Địch Lý Tư một bên vẫn không bỏ được mao bệnh cũ, cười hắc hắc, nói: "Ta lần đầu tiên nghe được Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói cảm tạ, ta không phải nghe lầm chứ. Vừa rồi ta cướp được ít nhất, ngươi nhất định phải thương ta. Hắc hắc hắc hắc. Địch Mạn Đặc Đế rốt cuộc thì lúc nào sinh?"
Tạp Tiệp Áo Tây Tư ánh mắt lạnh lẽo, "Ít nói nhảm đi, chọc giận ta, ngay cả thịt ngươi ta cũng ăn." Thần sắc hắn mặc dù có chút âm lãnh, thế nhưng lại khó có thể che dấu được vẻ mệt mỏi, vì Địch Mạn Đặc Đế sinh con, hắn có thể bất kể mọi chuyện. Long sinh con cần phải mang thai hơn một nghìn năm, mà quá trình sinh cuối cùng lại rất nguy hiểm, vẫn cần thủ hộ mới được. Hắn rất yêu thương Địch Mạn Đặc Đế, nghìn năm tới nay, vì hài tử của bọn họ, Tạp Tiệp Áo Tây Tư vô thì vô khắc đều canh giữ bên người nàng. Chỉ sợ ái thê có chuyện gì xảy ra.
Thân ảnh chợt lóe, Gia Lạp Mạn Địch Tư đi tới trước người Tạp Tiệp Áo Tây Tư, đưa đùi bò trong tay cho hắn, "Lấy phần của ta cho nàng, yên tâm, ta còn chưa cắn miếng nào cả."