Niệm Băng từ trước tới giờ không phải là người sắt đá. Hắn có thể rời khỏi Long Linh vì Long Linh có phụ thân cùng ma pháp sư công hội đứng sau. Hắn có thể rời khỏi Tuyết Tĩnh vì với tính tình Tuyết Tĩnh không khi phụ người khác là may lắm rồi, ai dám khi phụ nàng ta chứ? Hắn có thể rời khỏi Lạc Nhu bởi vì với trí tuệ của Lạc Nhu thì cũng đủ để ngăn thiên quân vạn mã. Còn với Phượng Nữ không hề có hậu thuẫn thì tự thực lực của nàng chính là bảo chứng tốt nhất. Ly khai bọn họ trong thâm tâm Niệm Băng chỉ có cảm giác không nỡ chứ không hề lo lắng. Nhưng nha đầu Hi Vân trước mặt thì khác. Nàng rời khỏi nhà không có chỗ dựa, mặc dù có triệu hoán ma pháp nhưng không đủ để bảo vệ lấy mình. Cộng thêm tính tình thật thà thì nếu ngộ nhỡ gặp chuyện, chỉ e là......
Nghĩ tới đây, Niệm Băng bất giác mất tự chủ dừng lại. Hắn thầm hỏi mình có thể bỏ rời Miêu Miêu hay không? Câu trả lời tất nhiên là không. Miêu Miêu thấy Niệm Băng dừng lại, tiếng khóc tức thì ngưng lại, chạy vội tới bên cạnh Niệm Băng, nắm lấy tay hắn:
"Niệm Băng ca ca, ngươi không thể bỏ rơi Miêu Miêu, đúng không?
Nếu câu này do chúng nữ tại Băng tuyết thành nói ra, thì Niệm Băng còn cảm thấy mập mờ. Nhưng từ trong miệng Miêu Miêu với nước mắt lưng tròng nói thì trong lòng Niệm Băng chỉ có cảm giác thương hại.
Quay mặt nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Miêu Miêu, Niệm Băng khẽ than, vuốt lấy mái tóc đen mượt của nàng:
"Nói cho ta biết nhà của ngươi ở đâu. Ca ca đưa ngươi về"
Miêu Miêu hai mắt láo liên:
"Ta, ta quên mất rồi. Khi trước lúc đi vì sợ ba ba phát hiện nên ta chọn lúc tối khuya, theo con đường vắng chạy ra nên không có nhớ đường về nữa rồi"
Niệm Băng tất nhiên không tin vào lời nói của Miêu Miêu:
"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tính chơi bao lâu rồi mới chịu về nhà? Không lẽ ngươi không nhớ ba ba, mụ mụ của ngươi sao"
Miêu Miêu le lưỡi:
"Đương nhiên nhớ chứ! Nhưng nếu trở về thì không được ra ngoài chơi nữa đâu. Vậy sao ta không đi chơi vài ngày rồi về chứ! Ca ca, ngươi dẫn ta theo đi. Ta sẽ rất ngoan mà. Ta có thể đấm lưng cho ngươi, còn có thể gọi Ngưu ngưu chở ngươi nữa."
Niệm Băng đối với Miêu Miêu chẳng biết nói gì hơn:
"Vậy thì đi. Ta nghĩ phụ thân ngươi nhất định sẽ đi tìm ngươi. Hãy nhớ kỹ lời của ngươi đó. Trên đường không được gây phiền phức cho ta, còn phải nghe lời ta. Đương nhiên ta có thể cho ngươi ăn. Đây là ước định của chúng ta"
Dứt lời, Niệm Băng đưa tay về hướng Miêu Miêu.
Miêu Miêu cười tươi đưa tay đập vào tay Niệm Băng. Thật ra Niệm Băng đúng là hơi xem thường nàng. Con gái của long triệu hoán sư duy nhất trên đại lục mà thật không có năng lực bảo hộ mình sao?
Miêu Miêu gọi ra nãi ngưu Đạm Đạm rồi leo lên ngồi. Nơi đây không phải là thành thị, người trên đường không nhiều. Cưỡi trâu không làm người khác chú ý. Vừa đi Niệm Băng vừa nói:
"Ngươi sao lại từ chỗ Phượng Nữ chạy được tới đây? Ta nhớ khi ta rời đi thì vẫn còn thấy ngươi đứng trước cổng mà"
Miêu Miêu cười hì hì nói:
"Đương nhiên là có cách rồi. Ngươi đợi một chút là biết ngay thôi. Ca ca, ngươi là một ma pháp sư sao lại không mặc ma pháp bào chứ? Y phục hiện tại của ngươi thật không xứng chút nào"
Niệm Băng nói:
"Làm người nên biết điều một chút. Mặc bộ bố y như thế này là thoải mái nhất. Miêu Miêu, y phục trên người ngươi hình như lâu rồi không thay thì phải. Đợi lát nữa tìm một nơi nào đó mua cho ngươi một bộ y phục. Đúng rồi, đưa túi tiền lại cho ta"
Miêu Miêu xòe hai tay ra vẻ không biết:
"Túi tiền gì?Túi tiền ở đâu? Bộ ta có cầm túi tiền của ngươi sao?"
Ở đâu thì Niệm Băng còn giận được chứ trước mặt nữ hài này, Niệm Băng cũng hết cách. Hừm một tiếng, Niệm Băng nói:
"Coi như ta chưa nói gì đi"
Dứt lời, Niệm Băng không nói tiếng nào bước nhanh về phía trước
Con nãi ngưu Miêu Miêu cỡi nhìn béo ú nhưng bước đi không hề chậm hơn Niệm Băng. Mặc dù Niệm Băng không thèm quan tâm tới Miêu Miêu nhưng nhưng nàng vẫn vui vẻ như trước. Chỉ cần trên đường không có người thì nàng lại gọi mấy con sủng vật ra chơi. Bất quá khi con hồ ly Na Na hiện ra thì nãi ngưu tức thì đứng lại, con mắt như bốc lửa nhìn khiến cho Miêu Miêu chỉ còn biết gọi lão thử cùng tiểu trư ra chơi. Để tránh mình không nổi giận, Niệm Băng cố gắng ít nói chuyện với Miêu Miêu. Miêu Miêu cũng biết điều, trên đường chỉ cần có người tức thì nàng đem mấy con vật trở về để tránh phiền phức.
Chuyến đi của Niệm Băng không có ưu tiên trước sau, trừ việc mười tháng sau phải tới thủ đô của Hoa Dung đế quốc đại diện ma pháp sư công hội tham gia thi ra, bản thân không có việc nào phải làm gấp. Hiện tại mục tiêu của niệm Băng chính là Áo Lan đế quốc tại hướng Đông Nam của Băng Nguyệt đế quốc. Chỉ cần tới đó là coi như hoàn thành ủy thác của Lạc Nhu. Niệm Băng còn nghĩ, khi xưa, khi mình cùng sư phụ lần đầu tới Băng tuyết thành, gặp thiếu phụ mỹ lệ tặng Thiên Hoa bài. Đứng góc độ nào đó thì vị thiếu phụ đó có thể coi là ân nhân cứu mang. Nếu như có cơ hội Niệm Băng cũng muốn tìm vị thiếu phụ kia, dụng trù nghệ của mình để thay lời cảm ơn.
Niệm Băng chợt nghĩ tới một vấn đề quan trọng. đó là khi mình rời đi quá vội vàng, ngay cả bản đồ của đại lục cũng chưa mua. Hiện tại chỉ còn biết đi theo hướng Đông Nam, dựa theo vận khí mà đi, chứ Niệm Băng cũng không biết còn cách thủ đô Áo Lan đế quốc bao xa nữa.
"Ca ca, ta đói bụng"
Miêu Miêu cuối cùng chịu không nổi lên tiếng
Niệm Băng quay đầu nhìn bộ mặt đáng thương của Miêu Miêu, rồi đưa mắt nhìn xung quanh nói:
"Ở đây không có nhà dân, cũng không có khách điếm, ngươi kêu ta lấy gì cho ngươi ăn đây. Từ lúc ăn buổi trưa tới giờ giỏi lắm hơn một canh giờ, ta nhớ lúc đó ngươi ăn nhiều lắm mà"
Miêu Miêu lè lưỡi nói:
"Người ta đang tuổi lớn mà, tự nhiên phải ăn nhiều một chút. Ca ca, ta đói bụng"
Đối mặt với bộ dạng khả ái như vậy, Niệm Băng đành bất lực:
"Được rồi, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút. Ta cũng không mang theo cái gì ăn được. Nếu như ngươi muốn ăn thì ta có thể giúp ngươi biến con trâu này thành một món ăn ngon. Đương nhiên con chuột kia cùng con heo cũng được. Ha ha..."
Nhìn nụ cười nham nhở của Niệm Băng, ánh mắt của Miêu Miêu trở nên cảnh giác:
"Ca ca xấu lắm, bọn nó là sủng vật của người ta, không thể ăn được đâu"
Lúc này như chợt cảm giác ra cái gì, ánh mắt của Miêu Miêu chợt sáng rực. Niệm Băng cảm thấy rất rõ một đạo tinh thần lực từ Miêu Miêu phát ra tỏa ra khắp bốn hướng. Nguồn:
Dưới đất chợt thoáng chấn động, một thân hình nho nhỏ chui lên rồi mau chóng chạy tới trước mặt Miêu Miêu kêu lên mấy tiếng. Niệm Băng lần đầu tiên gặp một con gián như vậy tức thì kinh ngạc nhìn. Miêu Miêu từ lưng nãi ngưu nhảy xuống nhặt lấy con gián cười hì hì:
"Cảm ơn ngươi nhé. Trở vào đi"
Hồng quang lóe lên, con gián trong tay nàng tức thì biến mất.
Niệm Băng kinh ngạc hỏi:
"Nó cũng là sủng vật của ngươi sao?"
Miêu Miêu gật đầu nói:
"Đương nhiên rồi. Nhờ nó giữ chân Phượng Nữ tỷ tỷ mà ta có thể chạy ra đây đó. Nó tên Cương Cương, ngoan lắm. Nó có thể phân biệt khí tức của ta, dù cho cự ly xa tới đâu cũng có thể tìm ra được. Hơn nữa nó có thể huyễn hóa thành đủ các loại huyễn ảnh. Hình dáng mà ngươi trước khi rời khỏi Phượng Nữ tỷ tỷ nhìn thấy là do nó biến thành ta đó. Lợi hại không"
Đối với triệu hoán thuật, Niệm Băng thật rất có hứng thú bất giác nói:
"Các kỹ năng của sủng vật của ngươi ở đâu ra thế? Bọn chúng nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng thật ra lại không hề bình thường chút nào. Không lẽ trời sanh bọn chúng đã như vậy sao?"
Miêu miêu nói:
"Đương nhiên không phải rồi. Bọn chúng ra ba ba dùng phương pháp đặc biệt bồi dưỡng ra đó. Bất quá kỹ năng của bọn chúng còn tùy. Ta cùng bọn chúng sau khi ký khế ước thì mới phát hiện ra. Vì vậy, ca ca đừng có xem thường Miêu Miêu nha"
Ánh mắt của Niệm Băng lộ vẻ tôn kính:
"Phụ thân của ngươi nhất định là một triệu hoán ma pháp sư vĩ đại. Có cơ hội ta cũng muốn thỉnh giáo một phen."
Miêu Miêu vội lắc đầu:
"Không được, không được đâu. Ngươi tốt nhất đừng gặp là hơn. Trừ mụ mụ ra, không ai có thể quản lý nổi ba ba đâu. Nếu để ông ấy tìm được thì cái mông của Miêu Miêu thảm rồi"
Niệm Băng bật cười:
"Ngươi cũng thật to gan mà. Ta nếu là ba ba ngươi thì nhất định khi bắt được ngươi cũng sẽ đánh vào mông ngươi. Ai kêu ngươi không nghe lời, dám bỏ nhà đi chứ"
Dứt lời, Niệm Băng dẫn Miêu Miêu tới một nơi mát mẻ ngồi nghỉ. Đi cả nửa ngày, thân là ma pháp sư như Niệm Băng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Miêu Miêu không chút tị hiềm ngồi xuống. Con nãi ngưu cũng đi qua một bên tìm cỏ ăn.
"Ca ca, ngươi chuẩn bị gì cho ta ăn thế?"
Miêu Miêu tò mò nhìn xung quanh rồi lại nhìn Niệm Băng
Niệm Băng cười khổ:
"Lúc đi quá gấp, ta cái gì cũng không mang theo. Ta thấy nơi này chỉ có rau cỏ nhưng trên người ta một chút thứ khác cũng không có, sao mà làm? Ngươi hoặc có thể nhẫn nại một chút, hoặc có thể uống chút sữa của con nãi ngưu cũng hay. nếu như chúng ta có thể tim được một con dã thú, hoặc tới một thôn xóm nào đó, thì việc ăn uống sẽ dễ dàng hơn"
Mặc dù Niệm Băng là một trù sư nhưng không phải nguyên liệu cái gì cũng mang theo bên người.
Hai mắt Miêu Miêu vụt sáng nói:
"Có dã thú là được đúng không? Vậy thì quá dễ mà. Ca ca, ngươi đợi một chút, hãy xem Miêu Miêu đây. Bất qua, ta chỉ dẫn dã thú tới thôi, còn ngươi phải giết nó đấy nhé."
Dứt lời quang mang chợt lóe lên, tinh thần lực chấn động kịch liệt.
"Ta nhân danh Hi Vân triệu hoán ngươi, ra đi sủng vật của ta, Na Na"
Hồng sắc lục mang tinh lóe lên, con hồ ly tức thì hiện ra trước mặt.
Hồ ly hai mắt đảo tròn, nhìn thấy nãi ngưu tức thì lên tinh thần. Nó vừa muốn chạy tới hưởng hương vị sữa thì bị Miêu Miêu đưa tay tóm lại nhấc bổng lên
"Na na, không được bỏ chạy. Ngươi phải giúp Miêu Miêu mới được"
Na Na có chút nôn nóng kêu lên mấy tiếng, con mắt lấm lét liên tục nhìn về phía nãi ngưu. Nãi ngưu đương nhiên nhận ra khí tức của nó, ánh mắt không chút thân thiện nhìn, khẽ gầm lên mấy tiếng. Cả người nãi ngưu như lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng dựng lên, dùng ngưu nãi công kích hồ ly.
Miêu Miêu đưa tay chỉ vào một gốc cây tùng nói:
"Na Na, ra đái vào đó đi. Mau lên, tè xong ta sẽ để cho ngươi ra chơi với Đạm Đạm"
Na Na hai mắt xoay tròn như suy nghĩ. Mãi hồi lâu mới có chút không tình nguyện gật gậ đầu. Miêu Miêu thả nó xuống đất. Na Na lăn một vòng rồi chạy tới gốc cây, một chân đưa lên tè vào gốc cây.
Một mùi khai theo gió truyền đi. Niệm Băng cùng Miêu Miêu bất giác đều đưa tay bịt mũi. Na Na sảng khoái kêu lên một tiếng rồi tăng tốc chạy về hướng nãi ngưu. Đạm Đạm không hề dùng ngưu nãi công kích mà chỉ giơ chân đạp tới. Thân hình Na Na cực linh hoạt, nguyên bổn đang chạy thẳng tức thì đổi hướng vòng một cái tới sát bên người Đạm Đạm rồi há miệng ngậm lấy một đầu v uống lấy uống để.
Niệm Băng nghi hoặc nhìn Miêu Miêu:
"Không lẽ nước tiểu con hồ ly có thể hấp dẫn dã thú hay sao?"
Miêu Miêu cười hì hì:
"Đúng a! Nước tiểu của na Na đặc biệt lắm, mùi hương cũng không tệ a."
Niệm Băng tức giận nói:
"Không tệ cái con khỉ. Cái con hồ ly này trừ bộ lông ra còn lại chẳng có chỗ nào nhìn vừa mắt cả. Thịt của nó thì lại hôi. Xem ra nước tiểu của nó chắc còn kinh hơn nhiều"
Miêu Miêu bất mãn nói:
"Không cho ngươi nói Na Na như vậy. Thật ra Na Na thông minh lắm. Nó là quân sư trong đám sủng vật của ta đó"
Niệm Băng bật cười.
"Trước giờ chỉ nghe có cẩu đầu quân sư, không ngờ bây giờ lại có hồ đầu quân sư. Có cơ hội ta phải xem coi nó thông minh cỡ nào. Hay chỉ biết uống sữa thôi?"
Đang nói chợt Niệm Băng nghe thấy phía sau truyền tới một thanh âm xào xạc khiến hắn kinh dị đứng bật dậy. Chỉ thấy một con vật đang từ từ bước lại về phía mình. Hình dáng bên ngoài giống con hươu nhỏ, lông màu vàng đen không có sừng, tứ chi dài nhỏ, chân sau dài hơn chân trước, đúng là một con hoẵng. Con hoẵng này hẳn là còn nhỏ, răng đã mọc hết, ẩn ẩn có thể thấy răng già.
Miêu Miêu cũng lần đầu tiên thấy con này:
"Niệm Băng ca ca, đây là con gì thế"
Niệm Băng đưa tay ra hiệu im lặng, nắm tay Miêu Miêu lui về phía sau thân cây. Hữu thủ thoáng động, dưới sự quán nhập của ma pháp lực, thanh quang hiện ra, tức thì xuất hiện Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm – Ngạo Thiên Đao
Hoẵng có tốc độ rất nhanh. Vì vậy, Niệm Băng tập trung tinh lực rồi đột nhiên từ thân cây phóng ra chém một đao vào không trung. Niệm Băng mặc dù không biết võ kỹ nhưng trong tay cầm chính là một cực phẩm bảo đao. Thanh quang từ Ngạo Thiên đao lóe lên mang theo một đạo phong nhận. Loại phong nhận này đối với một vũ giả thì không là gì nhưng đối phó với con hoẵng thì có dư. Huyết quang tức thì hiện ra, con hoẵng cả người đổ xuống.