Lần này, cả gian phòng rộng lớn chìm trong nỗi kinh ngạc tột độ, lời Tề Long như nhát dao xuyên thẳng vào tim mấy người nhà Bạch gia.
Tất cả ánh mắt ngỡ ngàng đều đổ dồn về phía Lăng Đằng, nhưng trái lại, thái độ của cậu ta lại bình tĩnh hơn cả, ngay cả một chút dao động cũng không có.
Vài giây sau, cậu ta không nói một lời nào mà lạnh lùng rời đi, cứ như đã biết rõ mọi chuyện vậy.
Bạch Lâm Cảnh đứng chết chân tại chỗ, miệng cứng ngắc lắp bắp: "Mày...!mày nói...!gì?"
Tề Long đã đi qua cảm giác của sự hưng phấn, nghiêng đầu nhìn Bạch Lâm Cảnh đang đứng ngay bên cạnh, nhấn mạnh từng từ: "Tao nói Lăng Đằng không phải là con trai của mày, mà là mà con của Bạch Lâm Ngạn.
Nghe rõ chưa, là Bạch Lâm Ngạn.
Bản thân bị cắm sừng suốt bao năm qua mà vẫn không hề hay biết, lại còn ngu ngốc hạ bệ con ruột của mình, để nâng đỡ cho đứa con mà vợ ngoại tình, mày đúng là một kẻ đáng thương."
Như tiếng sét lớn đánh ngang tai Bạch Lâm Cảnh, hai chân ông ta không trụ được nữa mà khuỵu xuống, Lưu Dịch Quân ngồi cách đó mấy ghế, liền nhanh chóng lao người tới đỡ.
Mỹ Kì hoảng sợ nhìn Thẩm Vân Linh gọi một tiếng "mẹ" nhưng lúc này, tâm trí lẫn thể xác của bà ta dường như đã tê liệt hoàn toàn.
Thẩm Vân Linh run lên quát lớn: "Nói rối! Tất cả chỉ là bịa đặt.
Ông đừng ngậm máu phun người, Lăng Đằng chính là con trai của Lão gia, là quý nam duy nhất của Bạch gia."
"Có phải hay không tự cô hiểu rõ, Bạch Lâm Cảnh cũng không thể phủ nhận một điều, rằng một kẻ tham vọng như Bạch Lâm Ngạn, ngay
đến cả anh trai còn có thể dẫm đạp, thì hà cớ gì lại chịu cúi mình đẩy thằng nhóc vô tích sự đó lên cao."
Nói xong, Tề Long vung tay một cái, khiến hàng chục bức ảnh bay lên không trung, rồi rơi xuống vương vãi khắp sàn nhà.
Một hình ảnh thân mật của Thẩm Vân Linh và Bạch Lâm Ngạn rất nhanh lọt vào mắt của Bạch Lâm Cảnh, sự tức giận trào lên như ngọn lửa, vượt quá mức chịu đựng của ông ta, Bạch Lâm Cảnh tức tưởi phun ra một ngụm máu tươi, rồi đổ gục xuống sàn.
Thẩm Vân Linh cùng Mỹ Kì nước mắt ngắn nước mắt dài, vội vàng lao tới ôm chầm lấy Bạch Lâm Cảnh.
Đương nhiên là Tề Long không thể để Bạch Lâm Cảnh được chết một cách dễ dàng như vậy, liền cho người đưa ông ta đi cấp cứu, mấy mẹ con Thẩm Vân Linh theo đó mà chạy sạch.
Cả phòng họp bỗng chốc rơi vào khung cảnh náo loạn, ồn ào.
"Rầmmm"
Tề Long đặt mạnh khẩu súng xuống mặt bàn, tạo lên một tiếng động lớn khiến ai nấy đều khiếp sợ.
Ngay lập tức, không gian trở về trạng thái yên lặng, không chút động tĩnh.
Sau khi tình hình tạm lắng xuống, ông ta yêu cầu HĐQT phải tiếp tục cuộc họp như bình thường.
Lát sau, thư ký cuộc họp đứng trước màn hình lớn, đối diện với chiếc ghế mà Tề Long đang ngồi.
Vẻ mặt anh ta hơi căng thẳng, tay run run mở ra một file trong máy vi tính, vài giây sau trấn tĩnh cất lời:
"Các vị, sau đây tôi xin thông báo chủ tịch HĐQT nhiệm kỳ tiếp theo của Bạch Lâm.
Người được các thành viên của HĐQT bầu chọn, người đó là...
"Chủ tịch tập đoàn tài chính AJP, ngài Hoắc Tần Phong."
Như một đòn giáng mạnh vào mặt Tề Long, ông ta trố mắt kinh ngạc, không kiềm chế được mà đứng phắt dậy, chạy tới túm chặt lấy cổ áo của tên thư ký.
"Tại sao lại là Hoắc Tần Phong? Tại sao lại là hắn ta hả?"
Miệng Tề Long cứ giật giật liên hồi, khiến cho tên thư ký khiếp đến độ líu cả lưỡi lại:
"Thưa ngài....Bạch...!Bạch Lâm...!bị AJP thu mua rồi ạ...."
"Mày nói cái gì? Tại sao lại có chuyện như thế?"
"Dạ....dạ....một giờ trước...Bạch Lâm...!không còn thuộc quyền quản lý của Bạch gia nữa, chủ tịch AJP đã thu mua nó rồi."
Tên thư ký vừa dứt lời, liền bị Tề Long ném ra xa.
Đúng lúc cửa phòng họp bật mở, bóng dáng cao ngạo, uy nghi của Hoắc Tần Phong ngang nhiên tiến vào.
Cánh phải là Long Phi, cánh trái là Nguyệt Dực, theo sau còn có đám vệ sĩ mặc vest đen với khí thế hừng hực, tạo nên một cảnh tượng dọa người đáng sợ.
Chỉ trong phút chốc, biến Bạch Lâm không khác gì nơi tranh chấp địa bàn của băng đảng xã hội đen.
Trông thấy sự xuất hiện của Nguyệt Dực bên cạnh Hoắc Tần Phong, Tề Long khẽ cười nhạt một tiếng mỉa mai, ánh mắt có chút giận dữ thất vọng.
"Nguyệt Dực, là cậu phản bội ta."
Nguyệt Dực cúi đầu, gương mặt vẫn còn vài vết bầm còn chưa tan hết, giọng nói không chút do dự:
"Xin lỗi là tôi nợ ngài, nhưng như thế đã là đủ rồi.
Bạch gia đã nhận lấy kết quả như ngài mong muốn, ngài đừng gây thù chuốc oán thêm nữa.
Nguyệt Dực hiểu ngài hơn ai hết, chuyện đấu đá trên thương trường vốn không phải là điều ngài muốn tham gia, vậy thì hà cớ gì lại phải chen chân vào như vậy."
Hoắc Tần Phong đưa mắt liếc nhìn Nguyệt Dực, bờ mi khẽ chớp một cái, trong đầu nhớ lại khoảnh khắc lúc anh ta chạy đến cầu xin hắn.
Nguyệt Dực cũng không thể ngờ, điều kiện Hoắc Tần Phong đưa ra khi ấy, chính là bắt anh phải đưa ra danh sách cổ đông và thành viên của HĐQT, từng bước tiếp cận từng người rồi độc chiếm luôn Bạch Lâm.
Quả thực con người Hoắc Tần Phong đúng là mưu mô khó lường.
Tề Long nhìn Nguyệt Dực cố nén sự giận dữ rồi thở dài một hơi.
Đáng lý ngay từ đầu ông ta nên cảnh giác với mối nguy hiểm là Hoắc Tần Phong, để đến lúc phát hiện thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Ở thành phố này, không ai không biết đến Hoắc Tần Phong.
Năm hắn tuổi đã được người trong giới cung kính gọi một tiếng "Đại thần".
Bản lĩnh và sự thông minh của hắn,ngay cả người lăn lộn trên thương trường hơn năm cũng phải kính nể.
Bởi vậy ông ta không kinh ngạc với thủ đoạn của Hoắc Tần Phong, chỉ không hiểu tại sao hắn lại hứng thú với Bạch Lâm như vậy.
Thu mua luôn công ty của đối tượng liên hôn, quả là lòng dạ khó đoán.
Dù sao thì tổn thất cũng không cứu vãn được, nhưng lý do thì vẫn cần phải biết.
Tề Long nhìn Hoắc Tần Phong cười nhạt, sau cùng lên tiếng:
"Hoắc tổng, giữa chúng ta không thù không oán.
Cậu ăn cơm thì cũng phải để tôi được ăn cháo, hà cớ gì lại nẫng tay trên như vậy."
Hoắc Tần Phong cười tà mị, còn liếm lấy cánh môi nhếch miệng châm chọc: "Tề Long! Việc Bạch Lâm Cảnh mắc nợ ông, ông lại đưa Bạch Uyển Đồng ra làm ngòi dẫn nổ, ông làm như vậy, tôi e nếu có cháo miệng ông cũng không húp được đâu."
Đây mới là điều đáng kinh ngạc của Tề Long, hoá ra là Hoắc Tần Phong đã thực sự yêu cô gái giả mạo Bạch Uyển Đồng đó.
Thật là không ngờ đến, ông trời đúng là biết cách trêu đùa.
Hôm nay hắn lấy đi của ta thứ này, thì ngày sau hắn sẽ phải mất đi thứ quý giá khác.
Tề Long không giấu nỗi sự hưng phấn, lớn tiếng cười:
"Haha...! Hoắc tổng, cậu thì hơn gì tôi, cũng mượn gió bẻ măng, lao vào xâu xé Bạch Lâm đó thôi.
Hoá ra, cuộc họp này do một tay cậu dàn dựng, đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi.
Tôi biết so với mấy việc dùng thủ đoạn này, tôi không bằng cậu.
Bởi vậy, không dám ở đây khoa môi múa mép nữa, đành nhường chỗ cho tân chủ tịch Bạch Lâm vậy."
Dứt lời, Tề Long định bước qua người Hoắc Tần Phong rời đi, thì bị anh chặn lại.
"Khoan đã!"
Khuôn mặt Tề Long vẫn đăm đăm về phía trước, nhưng ánh mắt lại quét qua người Hoắc Tần Phong một cái rất nhanh.
"Còn chuyện gì sao Hoắc tổng?"
"Tề Long, chuyện ông âm mưu đẩy Bạch Uyển Đồng vào tù, tôi sẽ không truy cứu.
Nhưng thay vào đó, tôi cho ông thời hạn giờ đồng hồ, lên tiếng lấy lại danh dự cho cô ấy.
Bằng không, đừng trách tôi."
Ánh mắt Tề Long thu lại chút tà khí cuối cùng, gương mặt bỗng chốc trở nên thân thiện hơn.
"Chà chà! Nếu Hoắc tổng đã nói như vậy, tôi không thể không nghe theo rồi.
Vậy tôi xin phép, nhường sân khấu này lại cho cậu."
Dứt lời, Tề Long từ từ tiến đến chỗ Nguyệt Dực, ánh mắt phút chốc hóa nhu, phát ra âm thanh khàn khàn, chỉ đủ để mình Nguyệt Dực nghe thấy.
"Dực, tôi không đủ sức nuôi cậu được nữa rồi.
Từ giờ, cậu hãy đi con đường mà cậu muốn."