Ngày hôm sau Nhược San về lại căn hộ cũ.
Trong thời gian này, Nguyệt Dực thường xuyên ở Bạch Lâm giúp cô sắp xếp mọi chuyện.
Vì bê bối của Bạch Lâm Cảnh cùng với chấn động đời tư của Thẩm Vân Linh và em chồng, nên giá cổ phiếu của Bạch Lâm bị đẩy đến mức thấp nhất, nếu không nhờ vào danh tiếng của AJP thì chắc chắn Bạch Lâm cũng không còn đường cứu vãn.
Bạch Lâm Ngạn vẫn còn bám trụ được ở Bạch Lâm là nhờ vào số cổ phần bán cho AJP sau đó chấp nhận mua lại với giá cắt cổ.
Hoắc Tần Phong không hề biết những thủ đoạn xấu xa mà Bạch Lâm Ngạn đã gây ra, nên khi quyết định trao quyền điều hành lại cho Nhược San, anh không can dự vào nội bộ do cô sắp xếp.
Nguyệt Dực tuy không loại bỏ được Bạch Lâm Ngạn, nhưng cũng chặt đứt hết vây cánh của ông ta, đẩy Bạch Lâm Ngạn xuống chức vụ trưởng phòng kinh doanh.
Bạch Lâm Cảnh bị hôn mê sâu, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngoài mấy mẹ con Thẩm Vân Linh thường xuyên lui đến chăm sóc thì Lăng Đằng không thấy xuất hiện, từ sau hôm đó cậu như hoàn toàn biến mất.
- ---------------
Vì bận công việc ở Bạch Lâm, nên tối muộn
Nguyệt Dực mới từ công ty lái xe về, nhớ ra hôm qua đến giờ Nhược San hình như không thiết tha mấy đến chuyện ăn uống, mới ghé mua cho cô mấy chiếc đùi gà và vài lon bia.
Nhược San nghe thấy tiếng Nguyệt Dực kèm theo âm thanh "tinh tinh" ngoài cửa, cô vội vàng vứt điện thoại chạy ra.
Trông thấy đồ ăn trên tay Nguyệt Dực cô liền bày bộ mặt háo hức như một đứa trẻ.
Sau đó chạy tới ban công trãi ra một tấm thảm.
Nguyệt Dực nhìn theo bóng dáng nhỏ bé loay hoay bận rộn mà đau lòng, trước mặt anh, cô cố vẽ ra nụ cười bình ổn, nhưng cô không biết dáng vẻ đó quả thực vô cùng ngốc nghếch.
"Hàaaaaa!"
"Thật là đã!"
Nhược San cầm lon bia, ngửa đầu lên trời uống một hơi, biểu cảm vô cùng sảng khoái.
Sau đó cô tự mình bày biện mấy chiếc đùi gà ra đĩa, thích thú cắn một miếng thật to, rồi dùng răng kéo mạnh.
"Này! Từ thôi, không ai giành của em đâu."
Nhược San vừa nhai vừa nở nụ cười quái dị, khiến Nguyệt Dực cũng bất giác cũng cười theo.
Lát sau Nguyệt Dực đưa tay vớ lấy một lon bia, chầm chậm dò hỏi: "Hoắc Tần Phong tại sao lại để em về đây, hắn ta...!đồng ý để em rời đi sao?"
Nhược San ngồi khoanh chân trong bộ đồ ngủ, cô ngửa cổ tu hết nửa lon bia còn lại, rồi thở dài một hơi nói:
"Hoắc Tần Phong....!hình như đã biết rõ chuyện của chúng ta rồi, anh ấy có ý nghi ngờ em không phải là Bạch Uyển Đồng."
Ngón tay Nguyệt Dực đặt trên móc bật chợt ngưng lại, vài giây sau một tiếng "tách" vang lên, anh tựa lưng vào bức tường uống một ngụm.
"Em, muốn thế nào?"
Nhược San "ực" một cái, cảm giác vị bia còn đọng lại ở cổ họng tự nhiên trở nên đắng ngắt, cô chầm chậm cúi đầu trông như một kẻ tội đồ.
"Em có thể nói sự thật với Hoắc Tần Phong không? Cứ thế này em quả thực rất mệt mỏi, em thực sự không chịu được nữa rồi.
Em phát hiện ra cả ngày hôm qua anh ấy không hề gọi em một tiếng Uyển Đồng, rõ ràng anh ấy đã biết rồi, chỉ chờ em nói ra mà thôi."
"Nguyệt Dực! Liệu em nói ra có khiến anh ấy giận dữ rồi tống em vào tù không? Hay thẳng tay san bằng Bạch Lâm? Em cũng sợ anh ấy sẽ tìm anh tính sổ nữa.
Đến lúc đó, công sức chẳng phải đổ sông đổ bể sao?"
"Nhưng nếu không nói, cứ im lặng sống bên dưới quả bom này, em sợ một ngày nào đó còn chưa đợi nó phát nổ, bản thân đã bị chèn ép đến không còn hơi sức nữa rồi."
Nhìn giọt nước mắt của Nhược San vội vã rơi, lòng Nguyệt Dực đau như thắt lại, anh đưa mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhưng cảm giác day dứt trong tim không thể vơi bớt một chút nào.
Cuối cùng, bờ mi dài khẽ nhắm lại, rồi nhanh chóng mở ra, ánh mắt kiên định nói:
"Nhược San, em hãy nói sự thật với Hoắc Tần Phong đi!"
Cô kinh ngạc, ngước đôi mắt trong veo còn ngấn lệ lên nhìn Nguyệt Dực.
"Anh...!thật chứ? Em có thể nói sao?"
"Nếu hắn đã nghi ngờ, thì em tự mình nói ra cũng tốt.
Nhưng tôi chỉ sợ, người tổn thương sau đó lại là em thôi."
Cô lắc đầu đầu phản bác: "Không sao, điều đó em chấp nhận, em chỉ sợ làm ảnh hưởng đến anh, đến Bạch Uyển Đồng và Bạch Lâm mà thôi."
Nguyệt Dực không nhìn cô, chỉ cúi đầu cười nhạt một tiếng.
"Đừng lo! Nếu lúc đầu không phải là em, thì Bạch Lâm cũng chưa chắc được giữ lại."
Nhược San nhăn mặt, sụt sịt hít hít lấy cánh mũi.
Cô rướn người lên một chút đến trước mặt Nguyệt Dực, háo hức như một đứa trẻ.
"Vậy...em sẽ nói nhé!"
Nguyệt Dực đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười "ừm" một tiếng.
Nhìn thấy Nhược San vui vẻ ăn nốt chiếc đùi gà còn đang cầm trên tay, trái tim Nguyệt Dực lúc này không biết nên vui hay buồn, nhẹ nhàng hay day dứt.
Nụ cười của cô như tia nắng len lỏi vào mặt hồ u tối của anh, anh chỉ lo sợ, chút ánh sáng mỏng manh này, rồi lại bị mây đen phủ đi mất.
Ngày hôm sau.
giờ tối tại bờ sông Dream.
Một khung cảnh đẹp như trong mơ đang diễn ra ngay bên bờ sông thơ mộng.
Hàng nghìn bóng đèn được giăng kín một góc trời đêm, xen kẽ cùng bóng bay và những ruy băng lấp lánh ánh vàng, chúng phản chiếu vào nhau toả ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo, tựa như đêm dạ hội trong khu vườn thần tiên.
Ngay trung tâm bãi cỏ xanh mướt, là triệu đoá hồng được khéo léo sắp xếp thành hình trái tim to lớn, bên trên còn nhấp nháy dòng chữ "Will you marry me" bằng đèn led sặc sỡ.
Giữa không gian đậm chất thơ mộng, lãng mạng, còn vang lên âm thanh ca khúc đầy hạnh phúc ngọt ngào.
"Oh my love! Chúng ta kết hôn đi!"
"Anh muốn cùng em ở chung một mái nhà".
"Cả đời này, đây là giấc mộng đẹp nhất."
"Có em làm bạn cùng anh đi đến những chân trời."
"Oh my love chúng ta kết hôn đi!"
"Anh sẽ dùng cả đời sau này để yêu em."
"Anh nguyện buông xuôi tất cả mọi thứ."
"Để cho em một gia đình hạnh phúc....
...."
Hoắc Tần Phong nắm chặt chiếc nhẫn cầu hôn trong tay, khoé miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
"Cô gái của anh, nếu anh đi thẳng theo cách này thì có thể chạm đến trái tim em không?"
"Bất kể hôm nay em nói gì, anh cũng chỉ một lòng yêu em của hiện tại, và mãi mãi của sau này.
Trái tim anh chỉ duy nhất chứa đựng hình bóng của em mà thôi, chỉ cần một câu "em đồng ý" anh nguyện lòng bỏ qua tất cả, sẽ là thế giới duy nhất của em, sẽ vì em mà sẵn sàng làm mọi chuyện."
"Vậy nên, em chỉ có thể mãi mãi ở lại bên cạnh anh mà thôi,"
Nhược San tô nhẹ thỏi son màu cam đất lên đôi môi mềm mại, cô chớp mắt nhìn mình trong gương nở nụ cười tươi tắn.
Cô không biết sau khi nói sự thật ra với Hoắc Tần Phong, liệu anh sẽ giữ cô ở lại hay đẩy cô ra xa cô, nhưng dù thế nào chỉ cần được đứng trước mặt anh, được nói với anh rằng em là Đường Nhược San không phải là Bạch Uyển Đồng, như thế thôi là cô cũng mãn nguyện lắm
rồi.
Cô đưa hai tay áp vào má, phù ra một hơi dài, tự trấn an bản thân.
"Đường Nhược San cố lên! Duyên do trời se, phận do trời tạo.
Nhưng hạnh phúc là do chính bản thân mình tạo nên."
Cô ngước nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ hẹn với Hoắc Tần Phong, cô biết anh sẽ đến từ rất sớm nên không muốn anh phải đợi lâu, liền xách túi rời đi.
"Kétttt"
Xe của Nhược San dừng lại bên ngoài chỗ đậu xe, cách địa điểm hẹn Hoắc Tần Phong không bao xa, cô vừa tháo được đai an toàn ra thì Nguyệt Dực gọi tới, vội vàng hỏi cô:
"Nhược San, em đã gặp Hoắc Tần Phong chưa?"
Cô mỉm cười: "Em cũng vừa đến nơi, còn chưa gặp anh ấy."
Cô cảm nhận rất rõ, rất rõ là Nguyệt Dực vừa thở dài một hơi, một hơi thở tràn ngập sự bất an.
"Nhược San...em đến đây đi!".
Truyện Phương Tây
Tay Nhược San bất giác run lên, cô ngượng ngạo dùng nụ cười dè dặt hỏi:
"Nguyệt Dực, chuyện gì vậy?"
Một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, kéo dài tựa vô tận...
"Bạch Uyển Đồng, cô ấy...đang ở đây!.