“Rời khỏi bổn vương rồi thật sự không hối hận sao?” Hắn vẫn áp bên tai nàng, đem thân thể nhỏ xinh của nàng trói chặt trong ngực.
Thiên Dao cười, nhạt như gió nhẹ. “Có lẽ sẽ, có điều đã không còn quan trọng nữa.”
Ngực Sở Diễm chua xót, cánh tay đặt trên eo nàng càng thu lại chặt hơn, hận không thể đem nàng dung nhập vào chính cơ thể mình. Trầm mặc rất lâu sau, bên tai là tiếng gió gào rít. Gió xuân vào tận xương cốt, càng thêm ai oán.
“Nếu đây là cái nàng muốn, bổn vương thả tự do cho nàng.” Sau khi trầm mặc thật lâu, Sở Diễm khàn khàn mở miệng, cánh tay đặt trên eo nàng chậm rãi buông ra. Hắn nghĩ lần buông tay này có lẽ chính là mất đi.
Hắn biết nàng yêu hắn, nhưng nếu tình yêu này để cho nàng thương tổn chồng chất, hắn không thể tiếp tục ích kỷ nữa. Lúc hứa hẹn với nàng, hắn làm sao không biết đây chính là cảnh cáo chính mình, nếu nàng có thể ra khỏi kim ốc, lần này hắn đồng ý buông tay. Chỉ là không nghĩ tới nàng lại dùng phương thức quyết tuyệt như vậy. Trong nháy mắt lúc cây trâm đâm vào trong ngực, hắn mới hiểu được cái gì gọi là ‘đau đớn.’
“Ngươi nói cái gì?” Thiên Dao xoay người, cơ hồ là không thể tin nhìn hắn. Hắn một tay giữ ngực, mi tâm nhíu chặt, không biết là bởi sự đau đớn của vết thương hay là… nàng không muốn nghĩ nữa.
“Bổn vương cho nàng đi, trước khi bổn vương chưa đổi ý.” Hắn xoay lưng lại, bàn tay ẩn dưới ống tay áo nắm lại thành quyền.
Thiên Dao có chút mờ mịt, sau đó lảo đảo từng bước lui về phía sau. Mu bàn tay che lại đôi môi cánh hoa mới có thể ngừng khóc. Giờ phút này, bóng lưng cao lớn của hắn lọt vào trong mắt, thê lương mà cô đơn như thế. Nàng ở trong lòng thầm nói với hắn: ‘Sở Diễm, tha thứ cho sự ích kỷ của ta. Có lẽ, ta cũng không yêu chàng như trong tưởng tượng.
Thương tổn không ngừng, mãi mãi không thể là duy nhất đã khiến ta mất đi sức lực yêu chàng. Vĩnh biệt Sở Diễm, nếu có thể, chúng ta sinh tử không cần tương kiến.’
Thi triển khinh công, rất nhanh đã rời khỏi Đông cung, ngoài cửa cung Xích Diễm sớm đã chờ lâu. Bên cạnh là xe ngựa chuyên dụng của Đông cung.
“Nương nương, điện hạ lệnh cho vi thần đưa nương nương xuất cung.” Xích Diễm khom người cúi đầu.
“Làm phiền rồi.” Thiên Dao ngồi vào trong xe, thân thể mềm mại tựa vào thành xe, xuyên qua màn xe mở rộng, ánh mắt mờ mịt nhìn phong cảnh ngoài xe không ngừng lướt qua, xa lạ lại quen thuộc. Xe ngựa chậm rãi mà đi, trong lúc đó khoảng cách giữa nàng và Sở Diễm càng lúc càng xa. Có lẽ, bọn họ vốn là hai đường thẳng song song không hề giao nhau, là vận mệnh xáo trộn quỹ đạo cuộc đời vốn đang vận hành của bọn họ, làm cho chúng sai lệch mà gặp nhau. Mà hiện giờ, nên để cho sự sai lệch đó kết thúc, bọn họ lại trở về quỹ đạo trước đây, cuộc đời này không còn giao nhau nữa.
Chỉ là vì cái gì, trái tim lại đau như vậy. Lệ nhòe hai mắt. Thiên Dao biết nàng không thể nào trở về như lúc trước được nữa.
Thiên Dao như u hồn lang thang trên ngã tư đường náo nhiệt. Nàng tự do rồi, không phải sao? Nhưng mà vì sao con đường phía trước lại trở nên xa vời như vậy. Đột nhiên trong lúc đó, nhân sinh giống như đã không còn phương hướng.
“A Dao.” Mu bàn tay đột nhiên bị người phía sau kéo lấy. Quay đầu, hóa ra là Cẩm Sắt.
Thiên Dao ở trong lòng cười khổ, dường như mỗi lần tinh thần sa sút không chịu nổi đều sẽ gặp phải nàng. “Tỷ tỷ, thật khéo.”
Cẩm Sắc liếc nàng một cái, vừa lôi vừa kéo, nhét nàng vào trong kiệu. “Để gương mặt này gây chú ý khắp nơi, muội không sợ rước họa vào thân sao.”
“Dưới chân thiên tử, chẳng lẽ Đại Hàn hoàng triều ta không có luật pháp sao?” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại.
Cẩm Sắt cười, tựa hồ như cười sự ngây thơ của nàng. “Cũng bởi dưới chân thiên tử mới có quá nhiều người không thể đắc tội.”
Thiên Dao trầm mặc, ánh mắt nhàn nhạt rơi về phía ngoài cửa sổ.
“Thẩm nương nương không ngoan ngoãn ở trong cung, chạy ra phố phường xem náo nhiệt làm gì?” Cẩm Sắt khẽ cười mở miệng lần nữa.
“Muội không còn là nương nương gì nữa rồi.” Thiên Dao tùy ý trả lời.
Ánh mắt Cẩm Sắc khẽ biến nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ thản nhiên ban đầu.
“Hoàng cung và nhà giam không khác gì nhau, rời khỏi cũng tốt. A Dao giờ có tính toán gì không?”
Suy tư một hồi, Thiên Dao yên lặng lắc đầu. Nàng còn cần thời gian suy nghĩ, nhân sinh dài dằng dặc nàng rốt cuộc phải sống thế nào. Tư Đồ gia không thể quay lại, mà Thiên Sơn nàng không có dũng khí đối mặt với sư phụ. Lần này nàng đã quá sai rồi.
Cẩm Sắt cười bất đắc dĩ, giống như tùy ý nhún vai. “Xem ra lại phải lưu lại muội rồi.”
Thiên Dao bật cười, “Thiên Dao nợ tỷ tỷ ân tình này, ngày sau ổn thỏa sẽ kết cỏ ngậm vành.”
“Bớt lắm lời.” Cẩm Sắt hờn dỗi một câu.
Thiên Dao ở trong lầu các của Cẩm Sắt ngẩn ngơ được mấy ngày. Xuân Phong lầu là kỹ viện lớn nhất đế đô, sau khi màn đêm buông xuống khách lui tới liền không dứt. Cẩm Sắt lại là ca cơ đứng đầu của Xuân Phong lầu, hiến ca hiến múa cũng không thể thiếu việc bồi khách uống rượu nói chuyện, bị người sàm sỡ. Nàng luôn cười tươi như hoa, quyến rũ phong tình. Mà Thiên Dao biết nàng kỳ thực sống cũng không thoải mái.
Thiên Dao từng đề cập đến việc giúp nàng chuộc thân nhưng Cẩm Sắt có sự tự tôn của chính nàng, liền cự tuyệt.
Tiết trời đầu xuân, bắt đầu tuy ấm nhưng lại vẫn lạnh, Cẩm Sắt vô ý bị nhiễm phong hàn. Mấy ngày trước còn có thể gắng gượng tiếp khách, về sau bệnh tình nặng hơn cơ hồ không xuống giường được.
“Tỷ tỷ nếu như không chịu tĩnh dưỡng cho tốt, bệnh này chỉ sợ không tốt lên được.” Đầu ngón tay trắng nõn của Thiên Dao áp vào má trong cổ tay nàng, nhẹ giọng nói.
Cẩm Sắt cười, thật không lưu tâm. “Không phải chỉ là một thân thể tàn tạ bất kham sao, sống tiếp cũng chỉ là kéo hơi tàn mà thôi.”
“Tỷ tỷ hà tất nói những lời ủ rũ này chứ, còn sống là vẫn còn hi vọng.” Thiên Dao cười, nhận lấy chén thuốc ấm từ trong tay tiểu nha đầu đưa đến trước mặt Cẩm Sắt. Cẩm Sắt cũng không nói thêm gì, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Cẩm Sắt, trang điểm xong chưa? Sắp phải lên đài rồi.” Tú bà đẩy cửa vào, gương mặt già nua đầy nếp nhăn còn đang ra sức cười.
Cẩm Sắt thoáng gượng người dậy, nụ cười có hơi chút mệt mỏi. “Má đừng vội, nhạc kịch này đều ở phía sau.” Ở trong chốn phong nguyệt lăn lộn nhiều năm, Cẩm Sắt đã quen với nhân tình lạnh bạc. Nàng luyện thành thói quen nhưng Thiên Dao lại không thể nhìn những chuyện như vậy.
“Hôm nay tỷ tỷ thân thể không được khỏe, chỉ sợ không thể lên đài, mong ma ma thông cảm.” Thiên Dao đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Tú bà ngay tức khắc đổi sắc mặt, thật là so với trò biến mặt diễn kịch còn nhanh hơn. “Cô nương đây là ý gì? Cẩm Sắt a, rất nhiều lời má vốn không muốn nói ra, ngày đó ngươi nghèo rớt mùng tơi bán mình vào Xuân Phong lầu, má xem ngươi như ngọc ngà, vẫn chăm sóc ngươi tốt. Ngươi không muốn tiếp khách má cũng không bức bách ngươi nhưng giờ ngươi hồi báo má như thế nào? Hiện giờ giá càng ngày càng cao, mới bị chút bệnh nói không lên đài liền không lên đài rồi! Má mở cửa làm ăn, chẳng lẽ để cho ta trơ mắt nhìn tiền tuột đi…”
Tú bà lải nhải ước chừng nói hơn nửa canh giờ. Cẩm Sắt trầm mặc không nói, Thiên Dao nhíu mi trầm tư.
“Má không cần nói nữa, bệnh của tỷ tỷ không cố được. Không bằng, tối nay ta thay tỷ tỷ lên đài, thế nào?”
“Ngươi?” Ánh mắt tú bà lưu chuyển qua lại trên người Thiên Dao, mang theo vài tia kinh ngạc. “Được a, cô nương nếu đồng ý lên đài, tiền sẽ theo như giá của Cẩm Sắt. Má nhất định phân đều không trả thiếu các người.”
Thiên Dao lạnh nhạt không nói, đối với chuyện này không hề bận tâm. Tú bà tự thấy mất mặt, ngượng ngùng đi ra ngoài.
“A Dao tội gì chứ! Muội vốn xuất thân tôn quý, vốn không nên chịu vũ nhục này.” Cẩm Sắt chưa dứt lời liền ho dữ dội.
Thiên Dao cười, tĩnh lặng như nước, sóng nước không động. “Xuân Phong lầu không phải chỗ ở lâu dài, A Dao chuộc thân cho tỷ tỷ nhé.”
Cẩm Sắt hài hước cười, lại mở miệng, “Muội đang ăn của ta, ở chỗ ta, sao lại có thể chuộc thân cho ta?”
Thiên Dao sửng sốt lại bất đắc dĩ bật cười. Nàng sao lại quên đã cùng Sở Diễm ly hôn, nàng là trắng tay ra khỏi nhà. Thiên Dao cúi đầu, gỡ trâm cài tóc bằng ngọc xanh trên đầu xuống, đây là vật đáng giá duy nhất trên người nàng.
Chú thích:
Kết cỏ ngậm vành: báo đáp