Sở Diễm nhất thời dâng trào cảm xúc, cúi đầu thâm tình hôn lên trán nàng. “Dao Nhi, ta có thể tin tình yêu của nàng không?”
Thiên Dao vẫn ngủ say như cũ, đáp lời hắn là tiếng gõ cửa thình thình. Giọng nói cà lơ phất phơ của Sở Dục vang lên ngoài cửa. “Thất ca, tình thâm chỉ hận đêm xuân ngắn, nhưng quân vương không thể không lên triều. Hơn nữa, thân thể Thất tẩu yếu đuối, huynh bớt giày vò, dù sao thì tế thủy trường lưu.”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng ‘két’ một tiếng bị người từ trong đẩy ra. Sở Diễm ôm lấy Thiên Dao bước dài ra khỏi phòng. Nàng nghiêng mặt áp vào ngực Sở Diễm, tóc mềm trên trán bị gió thổi tán loạn, dung nhan tuyệt mỹ khiến người nhịn không được mà yêu mến.
“Chuẩn bị xe, hồi cung thôi.” Hắn bình thản đáp một câu, hoàn toàn không giống như nam tử sau khi hoan ái.
Sở Dục cùng Vân Kiếm hơi khom người cúi đầu, lại không nhiều lời nữa. Tối qua xảy ra chuyện gì, bọn họ đều biết rõ. Loanh quanh một vòng, Thiên Dao chung quy vẫn trở về bên cạnh Sở Diễm.
Trở lại Đông cung trời vẫn còn sớm, Sở Diễm ôm Thiên Dao đang ngủ say một đường thẳng về Lăng Tiêu điện, tuy trên người nàng quấn áo lông cáo dày nặng, nhưng trong Đông cung đều là người thông minh, vừa thấy liền biết phát sinh chuyện gì. Lúc này, Đông cung cơ hồ như nổ tung.
Trong Ỷ Hà điện, Linh Lung nửa dựa trên song cửa sổ, một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn ngập u oán. Nàng cười khổ, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân cũng có một ngày như oán phụ khuê phòng, ngoại trừ si ngốc chờ đợi cũng không biết làm gì. Sớm đã chán ghét những ngày tháng đao gươm nhuốm máu, bây giờ, lại điên cuồng nhớ đến. Ít nhất khi đó, có thể cùng hắn vào sinh ra tử, trong đôi mắt thâm thúy của hắn chỉ có mình bóng dáng nàng.
Linh Lung nghĩ, có lẽ nàng sai rồi, nàng không nên để bản thân nhập cung. Bây giờ, nàng và những nữ nhân kia có gì khác nhau.
“Nương nương, điện hạ hồi cung rồi.” Tiểu nha đầu hấp tấp xông tới, thở hồng hộc.
“Thật sao?” Linh Lung mừng rỡ, vội vàng nhìn gương đồng chỉnh lại váy áo, lại gài một cây trâm trân châu vào giữa búi tóc, lúc này mới hài lòng. “Điện hạ ở đâu, Lăng Tiêu điện? Hay là thư phòng?”
Hắn vốn đáp ứng buổi tối ở cùng nàng, nhưng hắn cả đêm không về, lần đầu tiên, hắn thất tín với nàng.
“Điện hạ trở về Lăng Tiêu điện, nhưng, nhưng ngài ôm Thẩm trắc phi về.” Tiểu nha đầu ấp a ấp úng, ánh mắt khiếp đảm dò xét Linh Lung, sợ bản thân nói sai chữ nào. Vị nương nương này tuy nói xưa nay tính tình tốt, nhưng chung quy vẫn là chủ tử.
Linh Lung ngây ngốc trong phút chốc, lại cười khổ, phảng phất như nỉ non tự nói: “Nàng trở về rồi, nàng ta vẫn trở về rồi.”
Linh Lung vẫn không cách nào tiếp tục giữ tỉnh táo tự phụ, nàng không nghe theo sự ngăn cản của Hồng Mai cùng Ngạo Tuyết, vẫn cứ xông vào Lăng Tiêu điện.
Đang là giờ lâm triều, Sở Diễm không có ở đây, trong điện cực kỳ an tĩnh. Hai tiểu cung nữ xinh đẹp gác ở ngoài phòng, nhìn thấy Linh Lung tiến đến, thi nhau quỳ gối thi lễ. “Nô tỳ tham kiến trắc phi nương nương.”
“Đứng lên đi.” Linh Lung nhàn nhạt đáp lại, giơ tay tính đẩy cửa phòng ra lại bị hai tiểu cung nữ ngăn lại.
“Hồi bẩm nương nương, Thẩm trắc phi đang ngủ say, điện hạ có phân phó qua, bất luận ai cũng không được làm phiền.” Tiểu cung nữ vẻ mặt cung kính, nhưng lời nói lại lạnh lùng xa lạ, từng chữ từng câu giống như đâm vào tim Linh Lung, đau đớn.
Linh Lung khẽ cười khổ, cũng không làm khó cung nhân, quay người theo đường cũ trở về. Đi ra mấy bước lại dừng chân, chậm rãi quay đầu. Khung cửa sổ trong phòng nửa mở, xuyên qua khe hở trên cửa sổ, trên chiếc giường màu vàng đỏ, Thiên Dao yên tĩnh ngủ say. Dưới chăn gấm vàng đỏ là thân thể trần trụi mềm mại xinh xắn, cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài, bị che kín bởi những dấu hôn sâu cạn không giống nhau. Linh Lung chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, ngực đau kịch liệt, cơ hồ không cách nào thở được.
Trong lúc vô tri vô giác, nàng không biết chính mình làm sao trở về Ỷ Hà điện, sau khi trở về liền bệnh nặng một trận. Sở Diễm mỗi ngày đều đến thăm nàng, mà mỗi lần, Linh Lung đều né tránh không gặp, từ chối hắn ở ngoài cửa. Sở Diễm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể phân phó hai tỷ muội Hồng Mai Ngạo Tuyết chăm sóc nàng kỹ càng.
“Nương nương, người sao phải khổ vậy chứ. Người đối đầu với điện hạ như vậy, chỉ làm hao hết sự nhẫn nại của điện hạ, làm lợi cho nàng ta rồi.” Hồng Mai nửa ngồi ở bên giường, bón từng muỗng thuốc cho nàng.
Linh Lung thống khổ ho một tiếng, nuốt xuống nước thuốc chua đắng. Một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày nay, điện hạ đều ở chỗ Thẩm Thiên Dao sao?”
Hồng Mai buông tiếng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, “Thẩm trắc phi vẫn chưa từng rời khỏi Lăng Tiêu điện. Mấy ngày nay, điện hạ đều phê duyệt tấu chương ở trong Lăng Tiêu các.”
Linh Lung trầm mặc, ánh mắt từ từ ảm đạm. Trong lúc này, chỉ thấy Sở Diễm càng ngày càng xa nàng, nàng rốt cuộc bắt không kịp hắn rồi.
“Nương nương, người nghe nô tỳ khuyên một câu đi, đừng giận dỗi với điện hạ nữa. Đông cung vô số giai lệ, hoàn phì yến gầy, bên cạnh điện hạ cái không thiếu nhất đó chính là nữ nhân. Từ khi người bị bệnh, thời gian này, điện hạ mỗi ngày đều đến thăm người. Nô tỳ nhìn ra được điện hạ đối với nương nương có tình. Nhưng nếu cứ như vậy mất dần đi, chỉ làm cạn hết tình ý của điện hạ.”
Linh Lung vẫn trầm mặc như cũ, trong lòng lại vô cùng phức tạp. Hồng Mai là lão nhân trong cung, nhìn thấy nhiều vận mệnh nữ nhân trong cung, Linh Lung không thể không thừa nhận, từng câu từng chữ của nàng đều trúng điểm quan trọng.
“Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Hồng Mai đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.
Hồng Mai đi xong, Linh Lung vén chăn xuống giường, như tượng gỗ tiến về trước cửa sổ, giơ tay đóng chặt cửa sổ xong, sau đó xoay người, nhàn nhạt mở miệng nói, “Ngài có thể đi ra rồi.”
Trong phòng vẫn im lặng như tờ, một lát sau, một bóng đen từ trên trời phi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống nền đất trơn bóng, không một tiếng động.
“Ngươi quả thật không giống những nữ nhân khác, bổn vương trái lại đã xem thường ngươi.” Sở Hạo khoanh tay đứng, lạnh lùng cười.
Linh Lung trái lại cực kỳ trấn định, xoay người ngồi xuống một bên ghế, thuận tay bưng lên nước trà xanh trên bàn. “Vinh Thân Vương tự xông vào Đông cung, không biết muốn làm gì?”
Sở Hạo lại cười, không tiếp tục quanh co. “Bổn vương tới đây, muốn cùng ngươi đàm phán giao dịch.”
Linh Lung hừ cười một tiếng, mang theo vài tia châm chọc. Nàng cùng Sở Diễm vào sinh ra tử, mặc dù giữa bọn họ đang có mâu thuẫn, cũng tuyệt đối không để bị Sở Hạo lợi dụng. “Vương gia hình như nghĩ sai rồi, Linh Lung sẽ không bán đứng điện hạ.”
Sở Hạo cười lạnh, hất vạt áo ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng. “Là ngươi nghĩ sai rồi, bổn vương và Sở Diễm tranh đấu công bằng, còn khinh thường những thủ đoạn hạ lưu này.”
“Công bằng? Vương gia là dòng họ Tư Đồ, sau lưng là Tư Đồ gia tay nắm giữ trọng binh. Mà điện hạ hai bàn tay trắng, toàn bộ những gì người có được đều dựa vào chính mình. Chẳng lẽ Vương gia cho rằng cái này cũng là công bằng!”
Mắt phượng Sở Hạo nheo lại, lộ ra vẻ tà mị. Trái lại là một nữ tử sắc sảo, ánh mắt của Sở Diễm quả thật không tệ. Nhưng chỉ cần là nữ nhân sẽ bị ghen tuông làm đầu óc mụ mẫm, cái hắn muốn lợi dụng là trái tim ghen tị của nàng mà thôi.
“Đối tượng bổn vương muốn giao dịch với ngươi, không phải Sở Diễm mà là Thẩm Thiên Dao.”
“Thẩm Thiên Dao?” Linh Lung khó hiểu nhíu mi.
Sở Hạo không nên ở Đông cung quá lâu, liền gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích đến. “Bổn vương thích Thẩm Thiên Dao, cái này cũng không phải là bí mật. Ngươi ghen tị, hoặc nói ra là ghen ghét nàng, cái này cũng không phải là bí mật gì.”
“Vậy thì sao?” Linh Lung không nhanh không chậm mở miệng.
“Bổn vương cảm thấy, chúng ta có thể làm một vụ trao đổi. Bổn vương muốn có được Thiên Dao, ngươi cũng có thể giải quyết địch nhân lớn nhất của mình.” Sở Hạo thảnh thơi nói xong, bộ dạng hoàn toàn nắm chắc thắng lợi trong tay. Hắn sinh ở Hoàng gia, nhìn thấy nhiều nữ nhân hậu cung tranh sủng, độc nhất không qua được trái tim nữ nhân, không có ai hiểu rõ hơn hắn.
Linh Lung nheo đôi mắt đẹp, nàng thừa nhận, đề nghị của Sở Hạo đích thực đánh động nàng. “Vương gia muốn Linh Lung làm gì?”
Hiển nhiên con cá đã cắn câu, hoàn toàn nằm trong dự kiến. Sở Hạo cười, lại nhàn nhạt mở miệng. “Rất đơn giản, chẳng qua là phối hợp với bổn vương diễn một vở khổ nhục kế. Sở Diễm là người trọng tình trọng nghĩa, tình ý mười mấy năm của ngươi với hắn, há có thể nói buông là buông.”
Linh Lung cười, có chút tự giễu. “Vương gia xem trọng Linh Lung rồi. Chỉ cần không làm hại đến điện hạ, đề nghị của Vương gia, Linh Lung nguyện ý phối hợp. Chỉ là ta không hiểu, Thẩm Thiên Dao rời cung mấy ngày, dựa vào thế lực của Vương gia, muốn giam cầm một nữ nhân vốn không khó, hà tất phải hao tâm tốn sức như vậy?”
Ánh mắt Sở Hạo u lãnh, giống như đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng. “Bổn vương muốn thân thể một nữ nhân dễ như trở bàn tay. Mà đối với Thẩm Thiên Dao, cái ta muốn là lòng của nàng.”
Hắn muốn nàng mất hết hi vọng với Sở Diễm, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện
Ở chỗ khác, trong Lăng Tiêu điện, toàn bộ bình yên như thường.
Sở Diễm ngồi trên giường êm, tập trung xem tấu chương trong tay. Thiên Dao bị hắn vây ở trong lòng, vô vị ngắm nghía một góc áo của hắn. Đôi mắt sáng lưu động, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm.
“Đừng có quậy.” Sở Diễm mỉm cười kéo bàn tay nhỏ không an phận của nàng ra, yêu chiều khẽ hôn lên môi.
Thiên Dao mỉm cười, lại dựa vào trong ngực hắn. “Hôm nay điện hạ không đi Ỷ Hà điện sao?”
Khóe môi Sở Diễm giương lên, tuấn nhan không đổi. Bàn tay tùy ý nâng cằm nàng lên. “Dao Nhi hi vọng bổn vương đi sao?”
Chú thích:
Tế thủy trường lưu: tiết kiệm xài lâu
Hoàn phì yến gầy: Dân gian Trung Quốc lưu truyền câu nói này để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà. Dùng để hình dung mỗi người đều có nét đẹp riêng.