“Diễm Nhi à?” Văn đế yếu ớt mở miệng, ánh mắt vẫn sắc bén như trước.
Thái hậu thờ ơ không nói, đã đến lúc này, trong lòng ông nhớ chỉ có Sở Diễm.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Thái tử điện hạ đã hầu ở ngoài điện.” Thái giám tổng quản Tô Phúc khom người hồi báo.
“Uhm, để cho hắn vào đi.” Văn đế phân phó nói.
Bất quá chỉ trong chớp mắt, Sở Diễm liền xuất hiện ở trong điện, giống như không thấy người khác quỳ một gối trước giường rồng nói, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Văn đế có chút cố sức chống đỡ thân thể dậy, hướng mọi người trong phòng nói: “Các ngươi đều lui ra đi, trẫm có việc muốn nói cùng thái tử.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Nhóm cung phi khóc thút thít thối lui ra ngoài, Thái hậu dưới sự nâng đỡ của Sở Hạo thối lui ra sau cùng. Tổ tôn hai người trao đổi ánh mắt, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Sau khi mọi người lui ra, Văn đế mới chậm rãi mở miệng, cũng vươn tay ra với Sở Diễm. “Đứng lên đi, đến bên cạnh trẫm.”
Sở Diễm lặng im, nhấc vạt áo ngồi xuống bên cạnh giường Văn đế, tay duỗi ra lại run nhè nhẹ.
Văn đế từ ái cười, trở tay cầm lấy cánh tay hắn, mới phát hiện lòng bàn tay hắn ẩm ướt không ngờ. “Không phải hận trẫm sao? Trẫm chết mới đúng tâm ý của con.” Văn đế bật cười, khoác một cánh tay kia lên vai hắn. Ánh mắt ôn hoà dừng ở trên người nhi tử của mình, hắn thật sự rất giống ông, kiêu ngạo nội liễm, có thể gánh vác thiên hạ.
“Mặc dù có hận, người vẫn là phụ hoàng của nhi thần.” Sở Diễm nhàn nhạt mở miệng, mắt phượng thâm thuý bình tĩnh.
Văn đế lại cười, ánh mắt sắc bén từ từ ôn hoà. “Thế Lan, là trẫm có lỗi với nàng ấy. Sau khi xuống hoàng tuyền, trẫm sẽ thỉnh tội với nàng.”
“Mẫu hậu chưa bao giờ hận người.” Sở Diễm thanh lãnh nói.
“Ừ, trẫm biết.” Văn đế như không nghe thấy gật đầu. Thế Lan là nữ tử trung trinh thiện lương, tình yêu của bà dồn hết cả đời, cho dù là chết, cũng không hề có một câu oán hận. “Thế Lan là nữ nhân duy nhất trẫm yêu đời này, nếu như không có con, trẫm sẽ cho nàng một đời sủng ái. Nhưng khi con tới bên người trẫm, trẫm yêu con càng sâu, đành phải vứt bỏ Thế Lan.”
Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, hơi lộ ra sự lạnh lẽo.
“Thế lực của Vân gia trong triều đình không thể khinh thường, trẫm tuyệt không cho phép Vân gia trở thành một Tư Đồ tộc thứ hai. Cho nên…”
“Cho nên, giết mẫu củng tử.” Sở Diễm trong veo mà lạnh lùng mở miệng, tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Cho tới nay, hắn đã hận sai người rồi, đầu sỏ hại chết mẫu hậu chính là hắn.
“Uhm.” Văn đế dường như không nghe thấy gật đầu, “Có điều, động thủ lại là Thục phi.” Ông dứt lời, đem một cuốn thánh chỉ minh hoàng đưa tới trước mặt Sở Diễm.
Hắn đạm mạc mở ra, nội dung khiến cho hắn có chút kinh ngạc. Sau khi Văn đế băng hà, đem Thục phi chôn cùng.
“Thục phi chết, Tiêu gia liền giống như lão hổ mất đi móng vuốt, cũng chỉ thô bạo dùng sức mạnh, không đủ uy hiếp. Sau khi con lên ngôi, tạm thời nâng đỡ Vân gia, vì mình sở dụng. Còn về Tư Đồ gia…” Ngữ khí Văn đế bỗng nhiên nhỏ lại, đem một cuốn cuộn tròn đưa cho Sở Diễm. “Đây là vật con cần tìm.”
Sở Diễm mở ra, là chứng cứ Sở Hạo thông đồng với địch bán nước, sau khi Văn đế băng hà, chỉ cần dựa vào cái này hắn có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ Sở Hạo.
“Tư Đồ gia dù sao cũng là mẫu tộc của Thái hậu, trẫm không thể làm chuyện bất trung bất hiếu, cho nên, Tư Đồ gia cũng chỉ có thể giao cho con xử trí.”
Sở Diễm trầm mặc, hoá ra, Văn đế đã sớm vì hắn nghĩ ra toàn bộ kế sách, Tư Đồ gia là khảo nghiệm sau cùng phụ hoàng lưu cho hắn.
“Giờ đã biết trẫm lúc trước vì sao âm thầm gian lận để cho Thẩm Thiên Dao gả cho con làm phi chưa?”
Mày kiếm Sở Diễm thâm thuý nhếch lên, chờ lời kế tiếp của ông.
“Thẩm Thiên Dao, nàng là nữ nhân của Tư Đồ Tẫn, dùng tốt con cờ này, liền có thể thành công nắm Tư Đồ gia trong tay.”
Ánh mắt Sở Diễm thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục không chút gợn sóng. Thiên Dao là huyết mạch Tư Đồ nhất tộc, tất cả hoang mang trước đây hiện giờ cuối cùng cũng dễ dàng giải quyết. Khó trách nàng liều chết đi cứu Tư Đồ Phong, khó trách Tư Đồ tộc dù sáng dù tối một mực che chở nàng.
“Nhưng mà, nhớ kỹ lời trẫm nói, đừng yêu nàng.” Văn đế đột nhiên siết chặt cánh tay hắn, mang theo sự kiên trì cố chấp nào đó.
Sở Diễm khẽ rũ mắt, cũng không trực tiếp trả lời.
Văn đế hừ cười, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chuyện ông lo lắng đúng là đã xảy ra. Con cờ Thẩm Thiên Dao này hiện giờ không thể dùng được, nhưng, một ngày đại cục ổn định, ông tất yếu vì Sở Diễm trừ bỏ chướng ngại này. Nhi nữ tình trường anh hùng nhụt chí, Sở Diễm muốn thành vị đế vương thiên cổ, thì không thể bị một nữ nhân chi phối.
“Diễm Nhi, nhớ kỹ, nếu con yêu nàng, nàng nhất định phải chết.”
Phượng mâu Sở Diễm nheo lại, con ngươi đen nhánh thâm trầm như đại dương, cuồn cuộn gợn sóng mãnh liệt. Hắn biết, Văn đế nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên nói được thì làm được, mặc dù ông chết, lực ảnh hưởng của ông vẫn còn. Bây giờ, hắn nên bảo hộ Dao Nhi của hắn như thế nào.
Có lẽ nói quá nhiều lời, hơi thở Văn đế từ từ mỏng manh. Nhiệt độ trên tay từ từ tan biến, Sở Diễm kinh ngạc, trở tay cầm chặt tay ông, bối rối gọi một tiếng, “Phụ hoàng.”
Văn đế suy yếu cười, thân thể của ông, ông rõ ràng nhất, ông đã là dầu hết đèn tắt. “Diễm Nhi, trẫm nhớ rõ, trước kia con từng gọi trẫm là ‘phụ thân’, kêu trẫm một lần nữa có được hay không?”
Môi mỏng Sở Diễm rung động, giọng nói lại mắc kẹt trong yết hầu. Trước mắt trở nên mơ hồ một mảnh.
Văn đế bất đắc dĩ bật cười, ánh mắt từ từ mờ mịt, mông lung. Giữa lúc hoảng hốt, ông giống như thấy được Thế Lan, bà mỉm cười với ông.
“Diễm Nhi, trẫm có thể làm vì con cũng chỉ có những chuyện này, hứa với trẫm, làm một vị hoàng đế tốt….” Tay ông chậm rãi trượt ra khỏi lòng bàn tay Sở Diễm, hai mắt thong thả khép lại, ông đi vô cùng an tường.
Sở Diễm luống cuống, một lần nữa đem tay ông nắm ở lòng bàn tay, mà bàn tay này cũng đã mất đi nhiệt độ. Bàn tay hắn run nhè nhẹ, cúi người, áp trán vào cánh tay mất đi nhiệt độ của Văn đế, nước mắt ấm áp rơi. Làn môi hắn rung động, thấp giọng gọi một tiếng, “Phụ thân.”
Chuông tang trong cung kéo dài, Đại thái giám Tô Phúc ở ngoài cửa thất thanh hô, “Hoàng thượng băng hà.”
Ngoài điện, hậu cung tần phi quỳ đầy đất, thất thanh khóc nỉ non. Thái hậu suýt nữa ngất, may mà bên cạnh Sở Hạo đúng lúc đỡ kịp, bà giậm chân đấm ngực, đau đớn nói, “Hoàng nhi của ta a!”
Ngoài Cảnh Dương cung, văn võ bá quan quỳ trên đất, đầu đập trên mặt đất, bày tỏ bi ai vô cùng. Đồng thời ngay sau đó, Dự Nam Vương cùng Tả thừa tướng và Đại tướng quân Tiết Nhượng Đích tại cửa cung tuyên đọc di chiếu của Văn đế: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thái tử Sở Diễm văn thao võ lược, ngay hôm nay kế tục ngôi vị hoàng đế, quốc hiệu Cảnh Khang.”
Toàn bộ mọi chuyện đều trong tính toán của Văn đế, không một tia sơ hở, bao gồm cả cái chết của chính ông. Chuông tang vang lên, Dự Nam Vương liền ở trước mặt văn võ bá quan đọc di chiếu, để Tả thừa tướng cùng Tiết Nhượng Đích một văn một võ, một người thống lĩnh triều đình, một người nắm giữ binh quyền, hoàn toàn ổn định thế cục. Mặc dù Sở Hạo sớm có bố trí, lại không có nửa phần cơ hội xuất thủ, nếu như lựa chọn giờ phút này động thủ, liền trọn đời không cách nào thoát khỏi tội danh loạn thần tặc tử.
Tư Đồ phụ tử trao nhau ánh mắt, Tư Đồ Tẫn ngược lại trầm ổn, âm thầm đối với Sở Hạo lắc đầu, để cho hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ. Nhịn được nhất thời, vừa mưu đồ hậu kế.
Chính điện Cảnh Dương cung, Đại thái giám Tô Phúc cùng thái giám tổng quan Đông cung Lưu Trung đẩy cửa vào, giúp Sở Diễm thay đổi tang phục màu trắng, dù chưa chính thức đăng cơ, di chiếu đã xuất, cung nhân đều đã chữa lại, hô to, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sở Diễm đứng dậy, dưới sự vây quanh của mọi người đi ra khỏi chính điện, tuấn nhan trong trẻo mà lạnh lùng không một chút biểu tình. Hắn khoanh tay đứng trên bậc cao, đón lấy gió đêm cô lãnh, rất có khí thế quan sát chúng sinh. Mọi người trong lúc này đều nghiền ngẫm không ra tâm tư của tân đế.
Văn võ bá quan quỳ gối xuống đất, đồng dạng hô to vạn tuế. Sở Hạo cầm đầu mấy người, mặc dù tâm không cam, cũng đành phải quỳ lạy. Như vậy, toàn bộ đại cục đã định.
Ngày Văn đế táng nhập hoàng lăng, mưa phùn bay như tơ, là cơn mưa xuân đầu tiên từ lúc nhập xuân tới nay, vạn vật sống lại. Văn đế tại vị hơn năm, một đế vương khi còn sống chung quy cũng như vậy, còn về công tích của ông, cũng chỉ có để lại cho lịch sử cùng hậu nhân bình luận.
Sở Diễm mặc một thân y phục màu trắng, quỳ một gối trước mộ bia, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt đen thâm thuý như hải dương. Cách đó không xa, hoàng tử cung phi cũng quỳ, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nỉ non. Phi tần Đông cung cũng thay tang phục, túc trực ở bên linh cửu Văn đế. Thiên Dao xen lẫn ở trong đó, tóc đen tuyết y, dung nhan tuyệt mỹ không có cảm xúc dư thừa. Nàng cùng Văn đế không có tiếp xúc quá nhiều, trong lòng nàng, lão nhân đã qua đời kia bất quá là phụ thân của Sở Diễm. Nàng đau lòng bất quá là vì đau thương của Sở Diễm mà thôi.
Cùng lúc đó, trong Thừa Càn điện, chung quanh treo đầy lụa trắng, cung nữ người hầu quỳ ngoài điện, khóc sướt mướt, không ra bộ dạng gì. Cửa đại điện, Loan Âm một thân tang phục trắng, quỳ gối trên mặt đất cẩm thạch băng lãnh, trên người không có nữ trang dư thừa. “Mẫu phi, Loan Âm tới đưa người một đoạn.” Nàng đã khóc không thành tiếng, hai mắt khóc tới sưng đỏ, trán dập từng cái trên đất.
Trong điện, lụa trắng ba thước ban cho treo cao trong phòng, Thục phi ngửa đầu trào phúng cười to, hai tay run rẩy bắt lấy lụa trắng, treo tại cần cổ mảnh khảnh. Một chuỗi nước mắt yên lặng chảy xuống, “Hoàng thượng, đây là sủng ái người dành cho Mặc Ngọc sao?” Sau khi thất thanh rống khóc, bà tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dùng chân đạp ngã ghế gỗ.