Edit: Tử Liên Hoa
Có tiếng cười duyên vang lên trên đỉnh đầu, Bùi Sắt cúi đầu, không dám thở mạnh, chờ tiếng cười kia biến mất lại nghe được giọng nói của một người con gái như thiên âm truyền đến: "Mau mau bình thân, hôm nay chính là gia yến, không cần đa lễ."
Bùi Sắt nghe được tai bên có âm thanh huyên náo truyền đến, mắt thấy tất cả mọi người đứng dậy, lúc này cô mới vội vàng kéo Bùi Nhiên cùng nhau đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng thẳng lên, cô lập tức phát hiện trước mắt có thêm một người, Bùi Sắt có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nhất thời không dời được mắt.
Đó là một loại đẹp mà lúc còn sống cô chưa từng thấy qua.
Chỉ thấy cô gái trước mắt một thân cung trang thanh lịch, thắt lưng xanh điểm hoa mai trắng tôn lên vòng eo mảnh khảnh chưa đầy một nắm tay. Tóc đen như quạ, mặt như trăng rằm, lông mày xoắn ốc, hai con ngươi đen tuyền lại càng câu hồn đoạt phách.
(“Đen như quạ” đúng là từ của tác giả.
Lông mày có hình dạng xoắn ốc, rất hiếm gặp, là tướng của người đại quý. Tuy nhiên người bình thường mà có tướng này thì cả đời lại không may mắn.)
Thấy Bùi Sắt nhìn mình, nàng ta cũng nhìn Bùi Sắt.
Bùi Sắt cả kinh trong lòng, cuống quít cúi đầu, Lăng Họa Phiến ở đối diện chợt bật cười: "Nàng chính là Thái Bình công chúa sao?"
Giọng nói của nàng ta truyền cảm giống như tiếng chim hoàng anh đang hót, khi nói chuyện còn đưa tay kéo tay Bùi Sắt, cười đến khuynh quốc khuynh thành: "Không nên gò bó, bữa tiệc hôm nay vốn là để chào mừng công chúa, nếu công chúa khách khí như vậy, chẳng phải là khiến chúng ta tự làm mình mất mặt hay sao."
Bùi Sắt không dám ngẩng đầu, vội vàng khom người xuống thi lễ, nói: "Đa tạ thái hậu nương nương."
Nữ nhân trước mắt chính là mẹ đẻ của đương kim hoàng đế Kỳ quốc, Lăng Họa Phiến, cũng là nhân vật chính trong scandal với nhiếp chính vương người ta vẫn đồn đãi.
"Đã đến đông đủ, vậy mau bắt đầu bữa tiệc thôi."
Đột nhiên một giọng nói trầm ổn chen vào, Bùi Sắt hốt hoảng, chỉ cảm thấy gọng nói kia thật quen thuộc Ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy một bóng lưng, người nọ khoác trường bào màu đen, trên đai lưng thêu các loại long đằng (họa tiết hình rồng) giương nanh múa vuốt. Chắc chắn là vị nhiếp chính vương kia rồi.
"Sao vậy?" Bùi Nhiên đứng cạnh cất tiếng hỏi.
Bùi Sắt lấy lại bình tĩnh, chợt khẽ cười lắc đầu nói: "Không có gì, chắc chỉ là nhìn nhầm thôi."
Tại sao cô lại cảm thấy giọng của nhiếp chính vương này lại giống tên vương gia chết tiệt trong thư phòng Bùi tường đến vậy? Làm sao có thể thế được, ước lượng tuổi tác của nhiếp chính vương này, không nói bảy mươi tám mươi thì cũng tới bốn mươi năm mươi tuổi rồi, mà người kia, rõ ràng rất trẻ, chắc còn chưa tới ba mươi.
Lắc đầu, Bùi Sắt đuổi theo sát bước chân mọi người, ra khỏi Thiên Điện.
Quả nhiên là bữa tiệc của hoàng gia, vừa mới vào điện, Bùi Sắt lập tức bị nhiều loại thức ăn trên bàn hấp dẫn, có thứ cô từng thấy nhưng cũng có những thứ chưa từng thấy bao giờ. Xem ra hôm nay những thứ khác chưa cần nói tới, đối với cái bụng của mình, xem như có thu hoạch thật to rồi.
Bộ dạng hai mắt tỏa sáng của cô, U Hi Nhiên cách đó không xa đã sớm nhìn thấy toàn bộ, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người đang rối rít an vị, xoay người đi đến bên cạnh Bùi Sắt, nói bằng giọng điệu giễu cợt: "Cô có biết xấu hổ hay không vậy? Còn không mau ngồi xuống, chẳng lẽ muốn trở thành tiêu điểm hay sao?"
Bị hắn nhắc nhở như thế, Bùi Sắt vội vàng tìm kiếm vị trí, nhưng lúc đó tất cả chỗ ngồi đều đã có người, trừ...... Khụ, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh U Cầm Ca là trống không.
Cô không khỏi nhìn về phía U Cầm Ca, đúng lúc đó U Cầm Ca đã an ổn ngồi xuống, thấy cô nhìn sang, con mắt dịu dàng chợt hiện lên chút ý cười, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bùi Sắt nhất thời cảm thấy trái tim như nai con chạy loạn, nhanh chóng cúi đầu chạy về bên đó.
Thấy mọi người đều ngồi xuống cả, thái giám tổng quản vội vàng hô "Khai yến!", trong điện chợt xuất hiện một tốp vũ cơ bắt đầu nhảy múa, Bùi Sắt thấy mọi người đã động đũa, cũng vội vàng cầm đũa lên chuẩn bị dùng bữa.
Nhiều đồ ăn như vậy, sướng chết mất!
Cô vừa mới chạm vào đôi đũa, bên trên lại nói: "Thái Bình công chúa cực khổ vượt đường xá xa xôi mà đến, bổn vương xin đại biểu Kỳ quốc kính công chúa một ly, để bày tỏ sự an ủi và quan tâm."
Bùi Sắt cuống quít ngẩng đầu lên, tính toán rót rượu, chẳng qua là khi nhìn thấy gương mặt đối diện thì tay run lên một cái, chẳng những đôi đũa rớt xuống, ngay cả bầu rượu trên bàn cũng đổ.