Thấy Lâm Lệ dừng lại Trình Tường bước nhanh đi về phía cô.
Ngày hôm qua mẹ anh trở lại nói với anh bà gặp Lâm Lệ ở sân bay, nói Lâm Lệ và cha mẹ cô trở về nhà, bảo anh chết tâm đừng nghĩ tới cô nữa, còn nói Lâm Lệ cũng không còn là Lâm Lệ khi xưa nữa, nói chuyện vô lễ thậm chí ra tay đẩy bà, mà quan trọng nhất là Lâm Lệ đã kết hôn rồi, bốn tháng sau khi bọn họ chia tay thì cô đã kết hôn!
Anh không tin, không tin Lâm Lệ sẽ xấc xược đến mức ra tay đẩy mẹ anh, lại càng không tin Lâm Lệ đã kết hôn. Nhưng mà bộ dáng mẹ của mình thề son sắt kia căn bản là không giống nói dối lừa gạt anh, mẹ nói ngày hôm qua bà đã gặp người đàn ông Lâm Lệ lấy làm chồng ở sân bay, động tác hai người thân mật y như là một cặp yêu nhau.
Anh không tin, thật sự là không thể tin cũng không muốn tin, anh muốn nhanh chóng gặp Lâm Lệ hỏi cô cho rõ ràng đây là chuyện gì. Nhưng mà anh không biết địa chỉ của cô, thậm chí ngay cả số điện thoại anh cũng không có, anh không thể nào tìm được cô, cho nên chỉ có thể tìm đến An Nhiên, bởi vì anh biết An Nhiên là người bạn tốt nhất của cô, An Nhiên nhất định sẽ có phương thức liên lạc với cô.
Lần trước ở trong nhà hàng cô nói không muốn gặp lại anh, bảo anh đừng quấy rầy cô nữa, nói anh xuất hiện ở trước mặt cô, cô sẽ nhớ tới đứa con vô duyên chưa được ra đời của bọn họ, cô nói cô không cách nào quên được trong ngày cưới đó anh đẩy cô ra, không cách nào quên cảm giác khi đứa con từ từ, từ từ rời khỏi người cô. Anh biết tất cả đó là sai lầm của anh, anh không muốn làm cho cô đau khổ khó chịu, cho nên cho dù mình rất nhớ cô, cho dù hàng ngày mình đều không quên từng ly từng tý khi hai người ở bên nhau trước kia, anh cũng vẫn luôn đè nén dục vọng mãnh liệt trong nội tâm muốn đi tìm cô của mình, không hiện ra ở trước mặt cô, anh bằng lòng cho cô thời gian, bằng lòng chờ cô quên đi nỗi đau đớn kia, anh tin tưởng thời gian có thể trị lành vết thương giữa bọn họ, có thể làm cho cô quên đi mảng ký ức không vui kia, sau đó bọn họ có thể bắt đầu lại một lần nữa, yêu nhau lần nữa, hạnh phúc một lần nữa, anh không biết cần bao thời gian chữa trị rạn nứt giữa hai người bọn họ, nhưng mà anh đã chuẩn bị xong tất cả, anh đã tính đến điều xấu nhất, vô luận bao lâu anh đều bằng lòng tiếp tục chờ, chờ cô yêu mình lần nữa, sau đó anh sẽ nắm chặt tình cảm đã mất này, lần này trong lòng anh sẽ chỉ chứa một mình cô, cái gì cũng đều không nghĩ, một lòng một dạ yêu cô.
Nhưng mà, anh đợi chờ còn chưa kết thúc, tại sao cô có thể lấy người khác? Anh không tin cô đã hoàn toàn không còn tình cảm với anh nữa rồi, không tin tưởng tình cảm năm của bọn họ hoàn toàn cạn hết, anh không tin cô có thể nhẫn tâm như vậy.
“Lâm Lệ…” Đứng ở trước mặt cô, Trình Tường thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Lâm Lệ nhìn thẳng ánh mắt của anh, hàm răng cắn môi, bàn tay nắm túi xách dùng lực chặt hơn.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy rất lâu, cuối cùng Lâm Lệ mở miệng trước, giọng nói hơi có chút cứng ngắc nói: “Không có chuyện gì tôi đi trước.” Vừa nói liền muốn xoay người.
Rất sợ cô rời khỏi mình cũng tìm không được cô, thấy cô muốn đi, Trình Tường đưa tay vội vàng kéo tay cô lại: “Đừng đi!”
Lâm Lệ không quay đầu lại, giọng nói cứng ngắc nói: “Buông tay.”
Trình Tường không buông tay, vẫn nắm thật chặt, nhìn cô gần như là cầu xin nói: “Lâm Lệ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Lâm Lệ có chút đau đớn nhắm lại mắt, một lúc lâu mới xoay người lại, nhìn anh nói: “Nói chuyện có thể, buông tay ra.”
Thấy cô đáp ứng, lúc này Trình Tường mới buông tay ra nói: “Chúng ta, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói đi.”
“Không cần thiết.” Lâm Lệ từ chối, giọng nói nguội lạnh: “Anh muốn nói cái gì thì nói ở đây đi, tôi còn phải về công ty.”
Thấy cô chối từ Trình Tường cũng không có cách nào, nhìn cô châm chước mở miệng nói: ” Ngày hôm qua, mẹ của anh gặp em ở sân bay.”
“Anh muốn nói cái gì hãy nói nhanh lên, đừng quanh co lòng vòng.” Lâm Lệ có chút không kiên nhẫn nói.
Lại nhìn cô rất lâu, Trình Tường này mới chậm rãi mở miệng, thử hỏi: “Bà nói, bà nói em đã kết hôn, em lừa gạt mẹ anh, đúng không?”
Lâm Lệ bình tĩnh nhìn lại anh ta, khẳng định nói: “Không phải, tôi không lừa mẹ anh, tôi thật đã kết hôn.”
Nghe vậy, Trình Tường cả người chấn động, vẻ mặt không tin nhìn cô, vẻ mặt kia hiển nhiên là chịu đả kích sâu sắc, lắc đầu không muốn tin tưởng, “Làm sao sẽ… Không thể nào, sẽ không, sẽ không …”
“Thật sự.” Lâm Lệ có chút tàn nhẫn cắt đứt lời anh ta đang tự thôi miên mình: “Tôi đã kết hôn, một tháng trước đã đăng kí kết hôn với Chu Hàn.”
“Sẽ không, em yêu anh mà.” Trình Tường lắc đầu, cả người cảm xúc có chút kích động lên, đột nhiên đưa tay mạnh mẽ nắm chặt bả vai của Lâm Lệ, có chút kích động nói: “Lâm Lệ nói cho anh biết em đang gạt anh, em không có kết hôn, em yêu anh, làm sao có thể kết hôn với người khác?”
Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh ta, để mặc anh ta lay lay bả vai mình, đột nhiên không rõ tại sao mình có thể yêu người đàn ông trước mắt này tới năm lâu như vậy.
Tại sao hồi đó nhìn anh ta gì cũng tốt, anh ta rõ ràng là cực ích kỷ, trong lúc hưởng thụ tình yêu hết lòng hết dạ của cô, nhưng trong lòng anh ta lại nhớ tới một người phụ nữ khác, trong lúc nhìn cô, ôm cô nhưng trong lòng vẫn có bóng dáng người khác, anh ta vẫn coi cô là thế thân của người khác, rõ ràng hai người phụ nữ hoàn toàn không có chỗ tương tự, nhưng anh ta lại thay đổi cô từng chút từng chút một, bảo mình để tóc dài, nhìn mái tóc dài của cô mà an ủi nỗi nhớ trong lòng anh ta, năm qua anh ta đối xử với cô rất tốt, cực cưng chiều cô, nhưng mà cưng chiều của anh, thương yêu của anh cũng không phải vì cô, toàn bộ cũng là vì một người phụ nữ khác, anh đem những thương yêu vốn dành cho một người phụ nữ khác nhưng không có cách nào trao đi mà chuyển sang người cô, nhưng mà cuối cùng cũng không phải là cho cô, cuối cùng cô chỉ là thay thế cho bóng dáng anh không có cách nào tìm được mà thôi, tất cả nỗi đau và yêu say đắm ở trước sự thật này thở nên vô lực yếu ớt biết bao.
“Lâm Lệ, nói cho anh biết, em chỉ muốn chọc tức anh, cũng không phải là thật sự đã kết hôn với người khác, em vẫn còn yêu anh.” Trình Tường lay người cô, vội vã muốn biết đáp án mình mong đợi từ trong miệng cô.
Lâm Lệ nhìn anh ta, dùng sức từng chút từng chút kéo tay anh ta khỏi vai mình, cắn chặt môi nói: “Tôi đã kết hôn.”
“Không, em gạt anh.” Trình Tường kích động hô, cả người và khuôn mặt kích động trở nên có chút dữ tợn, nhìn anh ta bây giờ hoàn toàn không còn chút bộ dáng ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn mất hết dáng vẻ thư sinh trước đây khiến cho Lâm Lệ say mê hết năm.
Lâm Lệ không nhìn sự dữ tợn và tức giận trên mặt anh ta, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Tôi không còn yêu anh nữa, từ khoảnh khắc anh rời khỏi hôn lễ hôm đó, từ khoảnh khắc anh đẩy tôi ra, từ khoảnh khắc bác sĩ nói cho tôi biết không giữ được đứa trẻ nữa, tôi đã không thể nào yêu anh nữa.” Vừa nói chuyện, hai bàn tay bên hông siết chặt lại, tiết lộ cảm xúc của cô giờ phút này, thật ra thì nói những lời này, đâm bị thương được đâu chỉ là Trình Tường, người đầu tiên bị thương tổn chính là cô.
Tình cảm năm hồi trước, không có một người phụ nữ hay là người đàn ông nào nói buông tay là có thể thoải mái buông tay được, nhưng mà những đau đớn kia thì không cách nào xóa nhòa đi được, cô không có cách nào làm cho mình vượt qua những thứ này bắt đầu lại với anh ta, thế nên chỉ có thể cắt đứt tất cả để cho chúng trở thành quá khứ.
“Lâm Lệ, anh sai rồi, anh thật sai lầm rồi, cho anh thêm một cơ hội nữa, tình cảm năm của chúng ta, em không thể cứ cứ nói không yêu liền không yêu như như vậy.” Trình Tường nắm tay cô, hối hận đau đớn, nói: “Cho anh thêm một cơ hội nữa, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không, anh thật sự yêu em, thật yêu em…”
Lâm Lệ cắn chặt môi, quay mặt đi không nhìn tới anh, cô sợ lập trường của mình không đủ kiên định, cô sợ mình sẽ bị lay động, sợ mình còn lưu luyến năm thanh xuân kia, nhưng mà cô biết nội tâm của cô thì không cách nào đi qua được, cô không nên vì mình nhất thời mềm lòng để cho mình làm ra quyết định ân hận.
Lâm Lệ áp chế nước mắt trong hốc mắt thiếu chút nữa sẽ chảy ra, lạnh giọng kiên quyết nói: “Buông!”
Nắm chặt cô, Trình Tường lắc đầu, trên mặt đã sớm đầy nước mắt, vội vàng nói: “Đừng, đừng, Lâm Lệ, chúng ta bắt đầu một lần nữa, lần này anh nhất định sẽ yêu em hết lòng hết dạ, sẽ không có Tiêu Tiêu, trong lòng chỉ có em, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ yêu em rất nhiều, cho anh thêm một cơ hội nữa, nhìn lại năm tình cảm chúng ta, có được hay không, có được hay không…”
Lắc đầu, Lâm Lệ giãy tay khỏi tay anh ta, cắn chặt môi không để cho nước mắt trong mắt mình chảy xuống, đi lướt qua cạnh anh ta,
“Lâm Lệ!” Trình Tường đau đớn nhìn cô, nước mắt rơi đầy mặt của anh: “Đừng đối xử với anh độc ác như vậy, anh yêu em, thật sự yêu em…”
Lâm Lệ dừng lại, không quay đầu lại, chỉ nói: “Tình yêu của anh tới quá muộn rồi, tôi đã không còn có thể yêu nữa.” Nói xong không lưu luyến nâng bước chân rời đi.
Trình Tường nhìn bóng lưng của cô càng ngày càng xa, mạnh mẽ lớn tiếng gọi Lâm Lệ: “Lâm Lệ!” Sau đó chạy về phía cô, chỉ là còn chưa chạy đến bên cạnh Lâm Lệ, nửa đường Tiêu Tiêu bỗng nhiên chạy đến chặn trước mặt anh, ôm chặt lấy anh, khóc lắc đầu nói: “Anh Tường, đừng đuổi theo, đừng đuổi theo…”
“Buông ra, cô buông ra!” Trình Tường giãy dụa, anh nhìn Lâm Lệ càng chạy càng xa, anh biết lần này nếu như anh không thể níu kéo được cô, anh sẽ thật mất đi cô, sau này liền không còn cơ hội đợi chờ nữa, anh không thể, anh không thể để cho cô cứ biến mất khỏi sinh mệnh anh như vậy.
“Không buông, em sẽ không buông!” Tiêu Tiêu gắt gao ôm lấy, vừa khóc vừa nói: “Anh Tường, chị ta không yêu anh nữa, chị ta không yêu anh nữa, đừng đuổi theo, em van cầu anh, van cầu anh có được không?”
“Cô buông ra, tôi không thể không có cô ấy, tôi yêu cô ấy.” Trình Tường lớn tiếng hô, muốn kéo Tiêu Tiêu ra, thắt lưng lại bị cô ôm chặt lấy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, “Tiêu Tiêu, cô buông ra!”
“Em yêu anh, em cũng yêu anh!” Tiêu Tiêu ôm chặt Trình Tường không buông tay, “Em cũng không thể không có anh, em không thể không có anh…”
Nơi xa, Lâm Lệ đi tới bên cạnh xe của mình, tay mở cửa xe ra, dừng một lúc lâu, ngoảnh đầu lại nhìn hai người kia cách đó không xa, một lúc lâu, khóe miệng cong lên tự giễu, sau đó không chút lưu luyến, trực tiếp lên xe khởi động xe rời đi.