Edit & beta: Hoa Tuyết
Khi Hoa Tịch Uyển xuất hiện trước mặt Hoa đại ca đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Hoa Trường Bảo nhìn trang phục của muội muội, lại nhìn Hiển quận vương ngồi bên cạnh đang vén tóc mai cho muội muội nhà tình, chỉ biết thở dài.
Lúc mang Hoa Tịch Uyển ra khỏi phủ, hắn quay đầu lại nhìn Hiển quận vương-người đích thân tiễn bọn họ ra tận cửa lớn quận vương phủ, chắp tay nói: "Quận vương dừng bước, ta đi trước một bước."
"Đại ca đi thong thả," Yến Tấn Khâu đỡ Hoa Tịch Uyển lên xe ngựa xong, mới xoay người nói với Hoa Trường Bảo, "Thứ cho ta không thể tiễn xa"
"Dừng bước, dừng bước," Hoa Trường Bảo phi thân lên ngựa, đi được một đoạn mới quay đầu nhìn lại, Hiển quận vương vậy mà vẫn còn đứng tại chỗ, chỉ là khoảng cách hơi xa, hắn không thấy rõ được biểu cảm trên mặt Hiển quận vương.
Hoa Trường Bảo thu hồi tầm mắt, nhíu mày nhìn ấn kí trên xe ngựa của Nghĩa An hầu phủ, đến tột cùng Hiển quận vương là người thế nào?
Mộc Thông nhìn xe ngựa của Nghĩa An hầu phủ đi xa dần, đến khi không thấy rõ nữa mới cúi đầu xuống.
"Hồi phủ," Yến Tấn Khâu xoay người đi vào cửa lớn quận vương phủ, đi đến cổng hậu viện, mới lạnh lùng nói: "Bên ngoài có đồn đãi gì về vụ án của Trương công tử không?"
"Bên ngoài có không ít người nói việc này có liên quan đến thái tử, nhưng vì hoàng thượng muốn bảo trụ thái tử nên chuẩn bị đem tội danh này chụp loạn lên đầu kẻ khác," Mộc Thông thành thành thật thật nói, "Nghe nói ngay cả người của Trương gia cũng bắt đầu hoài nghi thái tử."
Yến Tấn Khâu cười nhạo một tiếng, chắp tay sau người đi về phía thư phòng: "Xem ra việc này còn có Yến Bá Ích trợ giúp phía sau, bằng không mấy tin tức thật thật giả giả này là do ai truyền ra?"
Mộc Thông trầm mặc nghe, không dám nhiều lời.
Yến Tấn Khâu tới thư phòng ngồi một lúc, đột nhiên nhớ ra hôm qua trong phủ có một đầu bếp mới, bèn nói: "Bảo đầu bếp mới tới làm vài món sở trường mang đến cho quận vương phi đi."
Mộc Thông sửng sốt một lúc mới mở miệng nói: "Quận vương gia, hôm nay quận vương phi đã về Nghĩa An hầu phủ rồi."
Tầm mắt Yến Tấn Khâu ngừng lại trên cuốn sách một lúc, rồi khoát tay không nói gì nữa.
Trong một cửa hàng son phấn nổi tiếng nhất kinh thành, Lâm Bình quận chúa đứng bên cửa sổ dưới lầu nhìn xe ngựa Nghĩa An hầu phủ vừa đi qua ngã tư đường, nhịn không được nhíu mày, xe ngựa của Nghĩa An hầu phủ sao lại đi từ phủ Hiển quận vương phủ về hướng phủ Nghĩa An hầu?
Đợi xe ngựa Nghĩa An hầu phủ đi xa, nàng mới nghe tiếng nữ quyến cách vách nói chuyện với nhau.
"Nghĩa An hầu phủ thật là yêu thương khuê nữ nhà mình, mùng tháng này mới sáng sớm đã sốt sắng đến phủ Hiển quận vương đón người, Hiển quận vương phi thật tốt số, nhà mẹ đẻ che chở, phu quân thì cưng chiều, khiến mọi người đều ngưỡng mộ."
"Đây là do số mệnh, có hâm mộ cũng không được đâu."
Mùng sáu tháng sáu? Lâm bình quận chúa sửng sốt một lúc mới nhớ tới hôm nay là ngày lễ cô cô của dân gian, là ngày mà cha mẹ huynh đệ trong nhà sẽ đón nữ nhi đã xuất giá về nhà chơi. Nghe hai nữ quyến cách vách không ngừng nói hâm mộ Hoa Tịch Uyển, nàng mất kiên nhẫn mang theo nha hoàn rời khỏi cửa hàng.
Nếu năm đó khi xuất giá, Yến Kim Lăng nàng đã quyết định không dựa vào nhà mẹ đẻ nữa, thì ngày hôm nay cũng sẽ không tha thiết gì với lễ cô cô này. Bất quá là chỉ là ngày lễ của dân gian, chỉ có dân đen mới tham gia thôi, vậy mà Nghĩa An hầu phủ còn coi như một ngày lễ lớn, thật sự buồn cười.
Xe ngựa vừa dừng ở cửa Hầu phủ, Hoa Tịch Uyển đã nghe tiếng nhị ca, nàng nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy nhị ca đang ngóng trông trước cửa, lập tức nhịn không được cười vang: "Nhị ca."
"Về tới rồi," Hoa Định Thần bước nhanh đến xe ngựa đỡ Hoa Tịch Uyển xuống, đánh giá Hoa Tịch Uyển từ trên xuống dưới một phen, qua sắc mặt Hoa Tịch Uyển biết nàng ở quận vương phủ không tồi, mới vừa lòng nói: "Xem ra quận vương gia đối với muội không tệ lắm, ta có thể an tâm hơn rồi."
Hoa Trường Bảo xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh hai người nói: "Có chuyện gì vào phủ nói sau, đứng ở cửa lớn nói chuyện còn ra bộ dáng gì nữa?"
Huynh muội hai người trao đổi ánh mắt với nhau, ngoan ngoãn đi theo sau Hoa Trường Bảo vào Hầu phủ, tuy rằng ba huynh muội bọn họ tính cách khác nhau, nhưng huynh trưởng Hoa Trường Bảo vẫn uy nghiêm có thừa.
Trên đường đi vào, tất cả mọi thứ trong Hầu phủ so với lúc nàng chưa xuất giá vẫn không có nhiều thay đổi, Hoa Tịch Uyển đi vào chính viện, nhìn thấy mẫu thân và đại tẩu Tôn thị của nàng đã sớm chờ ở đó, nàng bước nhanh vào phúc thân nói: "Nữ nhi gặp qua mẫu thân, gần đây mẫu thân khỏe không? "
"Khỏe Khỏe Khỏe," Lô thị liên tục nói khỏe ba lần, rồi tinh tế đánh giá Hoa Tịch Uyển một phen, "Đã quen hết mọi thứ trong quận vương phủ chưa, quý phủ ai bất ổn không" Lần trước lại mặt nhiều người ở đó, có chút vấn đề bà không tiện hỏi nhiều, hiện tại trong phòng chỉ có người nhà bọn họ, bà không phải bận tâm điều gì nữa.
"Quận vương phủ đều do con định đoạt, làm gì có ai không vừa mắt con được?" Hoa Tịch Uyển kéo Lô thị ngồi xuống, nói với Tôn thị bên cạnh, "Một thời gian không thấy đại tẩu, khí sắc tẩu càng ngày càng tốt lên rồi."
Tôn thị cười nói: "Miệng lưỡi muội vẫn ngọt như vậy."
Hoa Tịch Uyển nghiêm mặt nói: "Đây không phải là nói ngọt, ta là người thành thật nhất, không bao giờ nói dối."
Tôn thị bất đắc dĩ lắc đầu, thấy sắc mặt phu quân mình tuy vẫn thản nhiên, nhưng đáy mắt đều tràn ngập vui vẻ. Biết Hoa Trường Bảo là người mặt lạnh tim nóng, Tôn thị cũng đã quen, bèn nói: "Là do mẫu thân thương ta, có món ngon gì cũng cho ta ăn mới dưỡng khí sắc ta tốt như vậy."
Lô thị cười nói: "Ta chỉ có hai khuê nữ các con, thứ tốt không để cho các con thì cho ai?" Bà đưa tay chỉ về phía Hoa Trường Bảo và Hoa Định Thần, "Chẳng lẽ cho hai xú tiểu tử này? Cho dù hai con đồng ý, ta cũng ngại bọn họ lãng phí thứ tốt." Lời này là đem hai nữ tử thành khuê nữ nhà mình, mà không phải ai khác.
Tôn thị che miệng cười khẽ, tìm khắp kinh thành này, có được mấy người mẹ chồng săn sóc rộng lượng được như thế này nữa?
Hoa Định Thần nghe vậy tỏ vẻ không phục, nhưng ở trước mặt nữ nhân hắn không thể nói lí lẽ được, bất quá là bị mấy nữ quyến trêu ghẹo một phen thôi mà.
Đùa giỡn một lúc, Hoa Tịch Uyển nói: "Mấy ngày trước ta có mua vài cuộn lụa tuyết đoạn, ta đã bảo Tử Sam may mấy bộ quần áo cho Phúc nhi, tẩu xem xem có vừa người không, nếu không vừa thì nha hoàn sửa lại."
Lụa tuyết đoạn sờ vào mát mẻ nhưng không lạnh lẽo, có tiền cũng khó mà mua được loại tốt thế này, Tôn thị lập tức nói: "Phúc nhi chỉ là đứa bé mười một tháng tuổi thôi, cần gì mặc loại vải tốt thế này?"
"Cũng bởi vì Phúc nhi nhà chúng ta còn nhỏ, nên quần áo trên người mới cần phải tốt một chút," Hoa Tịch Uyển cười tủm tỉm nói, "Chờ nó trưởng thành rồi thì các người có cho nó mặc vải thô ta cũng sẽ không có ý kiến gì."
Đáy lòng Tôn thị ấm áp, biết Hoa Tịch Uyển không thích khách sáo màu mè, nên nàng cười tiếp nhận phần tâm ý này.
Trong lúc ăn cơm trưa, Hoa Tịch Uyển phát hiện phần lớn các món ăn trên bàn đều là món mình thích, thậm chí có mấy món còn do Lô thị tự mình làm, nàng thấy trong lòng hơi chua xót, nhưng khi ngẩng đầu lên gương mặt vẫn mỉm cười rạng rỡ.
Bữa cơm này, Hoa Tịch Uyển ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm, Lô thị lo lắng bụng nàng khó chịu, nên sai nha hoàn pha chén trà tiêu thực cho nàng uống. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại bà, Tôn thị và Hoa Tịch Uyển, bà mới nói đến mấy chuyện ở hậu viện: "Đại cô nương và nhi tử Chu thị lang đã định ra hôn kỳ, là ngày mùng hai tháng tám."
Hoa Tịch Uyển bỗng nhớ tới mấy lời đồn đãi liên quan tới nhi tử của Chu thị lang, nên hỏi: "Nghe nói nha hoàn thông phòng của vị Chu công tử kia có thai, rốt cuộc là thật hay giả?"
"Thật thì sao, giả thì sao?" Lô thị uống một ngụm trà, thản nhiên nói, "Lúc trước Chu gia bọn họ tận lực cầu thân, đại cô nương lại chờ Chu công tử mười năm ròng, bây giờ dù thế nào thì Chu gia bọn họ cũng không thể để nữ nhân khác hạ sinh đứa nhỏ được."
Hoa Tịch Uyển nhíu mày, dù vậy nhưng sao Hoa Y Liễu phải gả cho một nam nhân như vậy, "Chu gia dám làm ra chuyện ồn ào như vậy, sao nhị bá và nhị thẩm không hủy hôn?" Ở thời đại này, nữ tử hủy hôn cũng không phải không sống nổi, tuy từ hôn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh nữ tử nhưng vẫn tốt hơn là gả cho một nam nhân không đáng tin cậy.
"Chu phu nhân và nhị thẩm con giao tình rất tốt, ai biết được nhị thẩm con tính toán cái gì chứ," Lô thị lắc đầu, "Nếu ngày sau Chu công tử không phạm thêm tật xấu gì nữa thì không sao, nhưng nếu sau khi thành thân vẫn thế chỉ đáng thương cho đại cô nương rồi."
Trong ba cô nương của Hoa gia thì Hoa Y Liễu là lớn nhất, Hoa Tịch Uyển là nhỏ nhất. Theo lý thuyết, Hoa Tịch Uyển hẳn là nên thân thiết với Hoa Y Liễu, dù sao nhị bá và cha nàng cũng là anh em ruột thịt. Vậy mà Hoa Tịch Uyển lại thích nhị tỷ Hoa Sở Vũ hơn, còn cảm giác với Hoa Y Liễu chỉ bình thường.
Nhưng bất kể thế nào, nàng vẫn không muốn trơ mắt nhìn Hoa Y Liễu gả cho nam nhân tệ bạc: "Nhị thẩm chỉ có một nữ nhi là đại tỷ, chẳng lẽ bà có thể để nữ nhi mình chịu khổ vậy sao?"
Lô thị thở dài, không nói gì.
Đang lúc trò chuyện, lại có hạ nhân vào báo là đại cô nương và nhị cô nương đến chơi.
"Mau mời hai vị cô nương vào," Lô thị đứng dậy nói, "Ta đến hậu viện, tỷ muội các con tâm sự với nhau đi."
Tôn thị thấy thế cũng đứng dậy theo, nói: "Sắp đến giờ ngủ trưa của Phúc nhi rồi, ta phải về xem một chút." Tuy rằng Tôn thị rất gần gũi với người em chồng Hoa Tịch Uyển này, nhưng nàng lại không tới lui nhiều với hai cô nương khác của Hoa gia, cho nên cũng không muốn ở lại làm ảnh hưởng việc tâm tình của ba tỷ muội họ.
Hoa Tịch Uyển đành phải nói: "Cũng được, buổi tối chúng ta lại tâm sự tiếp."
Khi Hoa Sở Vũ và Hoa Y Liễu vừa vào chính viện đã có mấy nha hoàn ra chào đón dẫn hai người vào phòng, một bên đỡ hai người ngồi xuống, một bên dâng trà bánh, trông vô cùng náo nhiệt.
So với sắc mặt hồng nhuận của Hoa Sở Vũ, thì sắc mặt của Hoa Y Liễu
có chút tái nhợt, ngồi trên ghế nhìn bọn nha hoàn vội đến vội đi, không nói một lời. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Hoa Tịch Uyển và Hoa Sở Vũ vui vẻ trò chuyện, thất thần một lát rồi có chút phiền muộn nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, hết hè sẽ vào thu." Vị Chu công tử kia nàng đã từng gặp mặt một lần, tuy tướng mạo anh tuấn, nhưng so với Hiển quận vương thì còn kém xa lắm. Thân phận và tài hoa lại càng không thể sánh với Hiển quận vương được, chẳng lẽ sau này nàng sẽ thật sự phải gả cho một nam nhân như vậy sao?
Hoa Sở Vũ nghe thế, nhìn nàng ta một cái không nói gì.
Hoa Tịch Uyển nhướng mày đáp: "Tới mùa thu trời sẽ không nóng như vậy nữa."
Hoa Y Liễu khổ sở trong lòng, nàng thì lo sợ mùa thu đến vì không muốn gả cho một nam nhân như vậy, còn Hoa Tịch Uyển lại vì bệnh mùa hè giảm cân mà mong mùa thu mau đến. Có lẽ trong mắt Hoa Tịch Uyển, hạnh phúc cả đời nàng còn không quan trọng bằng mấy ngày mát mẻ của nàng ta.
Tỷ muội gì chứ, cũng chỉ thế này mà thôi.