Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

chương 268: chỉ cần có ích là được!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 268: Anh như vậy là giống như viên đạn bọc đường!

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Dật, Diệp Thiến có hơi sửng sốt.

“Không cần đâu! Bình thường bọn tôi cũng chỉ mua một ít bánh kẹo và mấy loại trái cây. Đến đó chủ yếu là giúp đỡ vài việc, cùng với nói chuyện với các cụ già…”

Triệu Dật cười nói: “Đó là ngày thường. Chẳng phải ngày mai là Tết Trùng cửu sao? Tôi đến tay không thì không tốt lắm, tôi vẫn nên chuẩn bị một ít quà tặng.”

Diệp Thiến hơi ngượng ngùng đáp: “Vậy anh mua một ít hoa quả. Nho hay chuối gì đó thì các cụ có thể ăn được. Còn như lê hay các loại hạt thì nhiều cụ không thể ăn được.”

Triệu Dật suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô có số điện thoại của viện dưỡng lão không?

Diệp Thiến gật đầu: “Có! Làm sao vậy?”

“Cho tôi số điện thoại đi.”

Diệp Thiến mở điện thoại ra cho Triệu Dật xem số điện thoại.

Triệu Dật bấm gọi điện thoại, sau đó xua tay với Diệp Thiến rồi đi sang một bên.

“Xin chào! Viện dưỡng lão Khang Phúc xin nghe!”

Triệu Dật cười nói: “Xin chào! Tôi là bạn của Diệp Thiến. Ngày mai tôi sẽ cùng Diệp Thiến tới viện dưỡng lão thăm các cụ già. Dù sao cũng là dịp Tết Trùng Cửu, cho nên tôi muốn mang cho các cụ một ít quà, nhưng mà tôi sợ không phù hợp. Cho nên tôi muốn hỏi một chút xem mọi người bên đó có thiếu vật dụng gì không?”

Hơi ngừng một chút, Triệu Dật nói thêm: “Diệp Thiến là sinh viên của Đại học Tất Nam. Là cô gái tình nguyện viên hay đến viện dưỡng lão nói chuyện với các cụ già…”

“À! Là Diệp Thiến ư! Chúng tôi đều biết. Cô ấy là một cô gái giàu tình thương. Các cụ già ở đây đều rất thích cô ấy.”

Nhân viên công tác lấy lại tinh thần, nhiệt tình nói: “Thưa anh! Vừa rồi anh nói muốn tặng một ít đồ dùng cho các cụ ở viện dưỡng lão sao?

Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy!”

Nhân viên công tác vừa nhiệt tình vừa thận trọng nói: “Viện dưỡng lão của chúng tôi chỉ có một số ít các cụ là tự trả tiền ăn ở. Nhưng mà phần lớn đều là những người cao tuổi thu nhập thấp, hoặc là người cô đơn không nơi nương tựa. Toàn bộ chi phí đều nhờ vào phụ cấp của nhà nước mới miễn cưỡng sống qua ngày. Vì vậy nên hoàn cảnh của chúng tôi ở đây cũng tương đối gian khổ. Chuyện này bạn học Diệp Thiến cũng biết…”

Triệu Dật mỉm cười cắt ngang đối phương nói: “Ừm! Tôi hiểu! Anh cứ nói cho tôi biết, mọi người cần thứ gì hay vật dụng gì có thể khiến cho các cụ vui vẻ sống qua ngày thì cứ nói với tôi.”

Có lẽ chính vì lời nói bình tĩnh thêm chút kiêu ngạo của Triệu Dật nên nhân viên công tác đã ý thức được đối phương nhất định không phải là học sinh muốn mua một ít hoa quả làm quà, người này lập tức nhẹ giọng nói: “Hiện tại cũng sắp đến mùa đông, chất lượng đệm của chúng tôi hiện tại hơi kém, xe lăn cũng hơi thiếu. Kế đến chính là đồ dùng sinh hoạt, gạo… Đây đều là những thứ thường dùng ở viện dưỡng lão, hơn nữa còn có thể cất giữ lâu dài…”

Triệu Dật “ừ” một tiếng đáp: “Các anh có thể cho tôi xin số liệu cụ thể để tôi sắp xếp cho người đi mua được không? Còn có số lượng các cụ và số lượng nhân viên công tác ở viện.

Để sắp xếp cho người đi mua sao?

Ông chủ lớn?

Nhân viên công tác nhiệt tình nói: “Tôi là Trương Đông. Tôi lập tức thống kê cho anh. Chúng tôi sẽ gọi lại cho anh, được không? Không biết anh họ gì ạ?”

“Không dám! Tôi họ Triệu. Vẫn là số điện thoại di động này, khi nào anh thống kê xong danh sách thì cứ gửi tin nhắn cho tôi.”

“Được! Ngài Triệu!”

Triệu Dật cúp điện thoại, trở lại bên cạnh Diệp Thiến và Bạch Nguyệt, cười nói: “Diệp Thiến! Nhân viên công tác của viện dưỡng lão đều biết cô, nói cô rất được yêu thích đó nha.”

Diệp Thiến ngẩng đầu, khẽ nói: “Đương nhiên rồi! Anh gọi điện thoại làm gì vậy?”

Triệu Dật cười nói: “Hỏi thăm tình hình một chút để chuẩn bị quà cho các cụ. Đến tay không thì không tốt lắm. Lỡ như lần sau cô đến, các cụ lại trêu chọc cô, nói rằng tôi không hiểu phép tắc.”

Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ ửng: “Anh là anh, tôi là tôi, họ trêu chọc tôi làm gì chứ?”

Triệu Dật cười nói: “Sở thích của người già là như vậy đó. Chẳng lẽ cô cảm thấy chúng ta đi cùng nhau thì họ sẽ không nói gì sao? A! Bạch Nguyệt có đi không? Nếu đi thì có lẽ họ sẽ hỏi cô, thằng nhóc đẹp trai kia là bạn trai của Thiến Thiến hay là bạn trai của Nguyệt Nguyệt vậy?”

Diệp Thiến khẽ nói: “Vậy thì tôi sẽ nói với họ là tôi không quen biết anh!”

Triệu Dật nhún vai, bật cười: “Cho nên tôi muốn tặng quà cho họ, để họ thật sự vui vẻ ăn Tết Trùng Cửu. Sau đó họ sẽ thích tôi, đến lúc đó cô nói không quen biết tôi, cô đoán xem họ sẽ nói như thế nào?”

Diệp Thiến không cần nghĩ cũng biết các cụ ông cụ bà đó sẽ nói như thế nào, lập tức trừng mắt nhìn Triệu Dật, khẽ nói: “Anh như vậy giống như là viên đạn bọc đường!”

Triệu Dật bật cười: “Cô không cần quan tâm đó có phải là đạn bọc đường hay không, chỉ cần có ích là được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio