*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
C’hương 383: Đây là lễ hội gì chứ, là kiếp nạn thì đúng hơn
Phùng Tiếu Tiếu ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Dật: "Nếu như anh không mệt, vậy chúng ta đi xem phim nha. Em muốn xem bộ phim do anh đầu tư, không phải bình luận nói cũng không tệ sao?”
Triệu Dật kinh ngạc hỏi: "Bây giờ sao?”
Phùng Tiếu Tiếu vẻ mặt hưng phấn nói: "Đúng vậy! Xem phim kinh dị lúc nửa đêm, hăng hái biết bao.”
Triệu Dật có chút buồn cười, nửa đêm đi phim kinh dị?
Ngày mai mình còn phải đi xem một lần nữa.
Hắn đang muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Phùng Tiếu Tiếu, Triệu Dật muốn từ chối đến bên miệng nhưng lại trong nháy mắt thay đổi: "Được rồi, gần đây không phải có rạp chiếu phim sao, để anh lấy điện thoại đặt vé trước rồi chúng ta tiếp tục ăn, đợi đến giờ thì chúng ta đi...”
...
"A!"
Phùng Tiếu Tiếu thét lên một tiếng chói tai, trực tiếp nằm sấp trên vai Triệu Dật dáng vẻ run rẩy.
Triệu Dật không nhịn được cười, chỉ lá gan thế này mà còn dám đi xem phim kinh dị.
Có lẽ cô ấy thích xem phim với mình, về phần xem bất cứ điều gì đối với cô ấy có lẽ không quan trọng.
Mình tốt xấu gì thì cũng ủng hộ hai vé xem phim cho phòng vé.
Triệu Dật lúc trước đã xem qua kịch bản, cho nên tự nhiên rất rõ ràng hướng đi của kịch bản. Nhưng mà xem qua kịch bản so với xem phim phiên bản người thật, cảm xúc kia hoàn toàn bất đồng.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Giang Dĩnh trên màn hình, Triệu Dật không khỏi có chút buồn cười.
Có vẻ như khó mà làm cho bạn sợ hãi được.
Nhưng mà tiếng hét trong rạp chiếu phim lại không ngừng vang lên, Triệu Dật nhìn đám khán giả nữ đều quay về phía bạn nam bên cạnh, trong lòng không khỏi suy tư về một vấn đề.
Đây rốt cuộc là mánh lới của nam sinh, hay là do nữ sinh thuận nước đẩy thuyền đây?
Mặt khác, còn có một vấn đề. Nếu là Giang Dĩnh tự mình xem bộ phim kinh dị mà do chính mình đóng, có thể bị dọa sợ hay không nhỉ?
Xem phim xong, Phùng Tiếu Tiếu kéo Triệu Dật đi bộ về nhà.
"Em nghĩ gì về bộ phim đó?"
Phùng Tiếu Tiếu suy nghĩ một chút: "Rất dọa người nha! Hơn nữa cuối cùng cốt truyện bị vạch trần, làm cho người ta có loại cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ vậy, cảm giác đúng là không tồi.”
Triệu Dật cười nói: "Xem ra kiếm tiền là ổn rồi.”
Phùng Tiếu Tiếu sùng bái nhìn Triệu Dật: "Anh thật lợi hại, làm cái gì cũng có thể kiếm tiền!”
Triệu Dật cười nói: "Chờ em thành danh, em cũng sẽ phát hiện kiếm tiền thực ra rất dễ dàng.”
Phùng Tiếu Tiếu híp mắt cười nói: "Em sẽ cố gắng, em vẫn còn nợ anh một khoản tiền lớn!”
Triệu Dật bất đắc dĩ cười.
Trận chung kết PK tháng trước, Triệu Dật thưởng bốn mươi triệu. Ngày 20 tháng này, Phùng Tiếu Tiếu chia được 20 triệu sau thuế, cô thật sự làm đúng như lời nói. Không nói hai lời lập tức đem toàn bộ tiền chuyển trả lại cho Triệu Dật, thái độ vô cùng kiên quyết.
Triệu Dật khuyên không được cô, dứt khoát không khuyên nữa. Dù sao thì hiện tại cô ấy là streamer rất nổi tiếng, mỗi lần lên sóng đều nhận không ít khen thưởng. Hơn nữa, chờ đến khi cô ấy nổi tiếng hơn thì sẽ càng kiếm được nhiều tiền.
Cô ấy muốn làm thế nào thì cứ làm như thế, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi!
......
Sáng hôm sau Triệu Dật trở lại ký túc xá, buổi trưa cùng bạn cùng phòng ăn cơm.
Lục Đào tò mò hỏi: "Tối hôm qua đêm Giáng Sinh, cậu đã qua như thế nào vậy hả?”
Triệu Dật cười nói: "Buổi trưa tôi ở Bạch Bối, cùng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt ăn cơm trưa. Buổi chiều thì đi đến chỗ Liễu Vũ Phi đón cô ấy ra ngoài ăn nhà hàng tây. Sau đó lại trở về cùng Phùng Tiếu Tiếu ăn xiên nướng rồi lại cùng nhau đi xem phim đến nửa đêm, hoàn thành!”
Lục Đào giơ ngón tay cái lên: "Tường của tôi cũng không đỡ được, thật là phục cậu sát đất. Bữa trưa, bữa tối, bữa khuya, đều được sắp xếp. Nếu có thêm cô nữa, có phải cậu phải sắp xếp từ sáng cho tới tối luôn không!”
Triệu Dật rất tán thành khẽ gật đầu: "Đúng vậy! Tôi cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này, cho nên phải tu thân dưỡng tính lại mới được, nếu không thì thuật phân thân thiếu một cái là phải xong đời!”
Quách Đông Lai nghẹn họng: "Mặc dù biết cậu rất trâu bò, nhưng mà chuyện này cũng quá đỉnh rồi đó nha!”
Triệu Dật bất đắc dĩ nói: "Tôi hận bất cứ ngày lễ nào trên đời, cái này gọi là lễ hội gì chứ! Gọi là kiếp nạn thì đúng hơn. Ài! Xong lễ giáng sinh còn một cái lễ tình nhân nữa. Lại một kiếp nạn mới sắp đến rồi!”
Lục Đào cười ha ha: "Không có việc gì, thật sự nếu làm không được thì cậu cứ giả vờ trốn đi công tác. Dù sao thì mọi người đều biết là cậu có công ty, không còn cách nào khác…”
Triệu Dật cười hắc hắc, đổi sang chủ đề khác: "Lý Dương, đêm qua cậu và Tô Mai hẹn hò thế nào rồi?”
Trong mắt Lý Dương có hai phần hưng phấn: "Ừm! Cũng may, so với trước có tiến thêm một bước.”