Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

chương 94: nhiệm vụ sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nơi các bạn đang thấy là khu đất thuộc câu bạc bộ cưỡi ngựa Phượng Vịnh có địa chỉ tại Giang Châu. Sân bãi ở đây rất rộng, chủng loại và số lượng ngựa cũng vô cùng phong phú. Những con ngựa này không chỉ nhập từ trong nước mà còn có một phần từ nước ngoài......”

Triệu Dật một tay cầm dây cương, một tay cầm gậy selfie, bên dưới là con ngựa số 28 đang nhanh nhẹn đi theo phía sau Phùng Tiếu Tiếu. Trong lúc cưỡi ngựa, thuận miệng giới thiệu tình cảnh cho người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Cẩu khán giả! Nhìn thấy tôi một tay cưỡi ngựa một tay cầm điện thoại phát trực tiếp cho mấy người, có thấy đỉnh không? Như vậy có phải là nên tặng một đợt lễ vật hay không? Nếu không, hắc hắc… Mấy người có thấy dáng vẻ cưỡi ngựa của cô gái nhỏ không, thấy đẹp không hả? Nếu không tặng thưởng, tôi sẽ đem ống kính hướng xuống mặt đất để mấy người nhìn bùn!”

Sau một phen giới thiệu long trọng, Triệu Dật lập tức thoải mái bắt chẹt lễ vật của khán giả.

“Đây là uy hiếp!”

“Không cần mặt mũi à? Chính anh là đại gia, hằng ngày ăn sơn hào hải vị còn chưa đủ hay sao mà còn đòi ăn tiền của chúng tôi?”

“Đúng là chết vì tham mà!”

“Thật là không có thiên lý, đại gia bắt người nghèo đưa tiền!”

“Thật là quá đáng!”

Mặc dù đông đảo fan hâm mộ chửi rủa trong miệng, nhưng khen thưởng vẫn phát không hề thiếu. Từng đợt sóng quà tặng nối liền không dứt, bao gồm siêu tên lửa, tên lửa, cá viên, tôm hoàn,… Giống như trời mưa, lập tức hiện đầy trên màn hình.

“Bọn tôi coi như khen thưởng, cũng là cho cô gái nhỏ. Không có phần của anh đâu!”

“Đúng vậy! Anh vẫn là ngoan ngoãn cầm máy quay cho chúng tôi đi!”

Lúc này Triệu Dật mới hài lòng đem ống kính lần nữa nhắm ngay Phùng Tiếu Tiếu, cười hắc hắc nói: “Không quan trọng! Tiền tôi có thể không lấy, nhưng mấy người quên rồi sao? Cô gái nhỏ có tài nấu ăn rất tốt, ‘Tôi nhà ở ven hồ cho nên hưởng trước ánh trăng’. Vì thế đã được ăn mấy lần đồ ăn do cô ấy nấu, thật sự là rất tuyệt đó?”

“Quá bỉ ổi!”

“Cao thủ sư huynh, sao anh có thể bẩn bựa gợi đòn như vậy?”

“Anh đã ăn qua món ăn của cô gái nhỏ rồi sao?”

Dù người xem có trêu chọc thế nào, Triệu Dật cũng không thèm để ý. Hắn cưỡi ngựa theo Phùng Tiếu Tiếu vài vòng, còn tiến đến bên cạnh để cô trực tiếp. Khả năng điều khiển ngựa của hắn khiến mấy người Tôn Lượng rất là kinh ngạc.

“Không ngờ anh ta điều khiển ngựa thuần thục như vậy, con ngựa kia cũng phối hợp rất tốt. Tôi cảm giác lát nữa anh ta tham gia thi đấu, có lẽ sẽ có một trận đấu nảy lửa.”

“Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng lúc nãy hắn lộ vẻ bỡ ngỡ rõ ràng là một người ngoài nghề mà.”

“Quá khó hiểu, chẳng lẽ đây là tài năng bẩm sinh?”

“Đi, chúng ta cũng đi vài vòng, coi như làm nóng người!”

“Được!”

Đám người cưỡi ngựa, ở trong sân chạy hết vài vòng. Đột nhiên Lục Đào kêu lên: “Triệu Dật! Thời gian không còn nhiều lắm. Đi thôi, đến trường đua ngựa.”

Triệu Dật cầm điện thoại di động trả lại cho Phùng Tiếu Tiếu, Cô cùng người xem nói vài câu rồi ngừng trực tiếp. Tiếp đó cưỡi ngựa đi theo Triệu Dật, Cả hai cùng một chỗ chạy trở về, đi đến trường đua ngựa.

Lúc này trường đua ngựa đã có chút náo nhiệt, đang có rất nhiều người. Nhìn thoáng qua có thể đánh giá, đều là đàn ông trung niên không phú thì quý. Mỗi người đều dắt theo ngựa của mình, chờ đợi đến thời gian bắt đầu tranh tài. Bên cạnh cũng có không thiếu người nhà tuyển thủ hoặc hội viên không tham gia thi đấu, đang ồn ào vây xem.

Tôn Lượng gọi đến một nhân viên đang làm việc đến hỏi thăm một chút vấn đề, sau đó nói với Triệu Dật: “Bởi vì đường đua không được rộng cho lắm, vì thế mỗi lần tranh tài tối đa chỉ có 10 con ngựa. Hôm nay tổng cộng có 20 người đăng kí tham gia, năm người đứng đầu mỗi vòng có thể đi vào trận chung kết. Theo lý thuyết, mỗi người cần thi đấu tối đa hai vòng. Nếu như vòng thứ nhất bị đào thải, thì cũng chỉ cần một vòng, tôi cũng giúp cậu báo danh rồi.”

Triệu Dật tò mò hỏi: “Phí báo danh bao nhiêu, nơi nào nộp?”

“10 ngàn tệ.”

Tôn Lượng cười nói: “Cậu không cần bận tâm! Vừa rồi tôi đã nộp phí cho mọi người. Cậu, tôi, Ngụy Xuyên, Lục Đào, hôm nay chúng ta cùng nhau chơi đùa thỏa thích.”

Triệu Dật cũng không khách khí, cười nói: “Được, cảm ơn anh Lượng.”

Triệu Dật vừa mới dứt lời, trong đầu lập tức vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

“Ký chủ tham gia đua ngựa, nhiệm vụ khiêu chiến khởi động.”

“Yêu Cầu: Đoạt chức quán quân của lần đua ngựa này.”

“Nhiệm vụ ban thưởng: Kỹ năng cưỡi ngựa.”

Nhiệm vụ sao?

Triệu Dật nháy mắt mấy cái cẩn thận xem xét, có vẻ nhiệm vụ lần này có chút quái nha. Không phải là nên cho kỹ năng cưỡi ngựa trước, sau đó mới có thể đoạt được chức quán quân sao?

Sau lần này lại làm ngược lại, để cho mình thu được quán quân rồi mới ban thưởng?

Mặc dù Triệu Dật có kỹ năng lái xe, nhưng hiển nhiên lái xe và cưỡi ngựa là hai loại nghề nghiệp không giống nhau. Tuy có vài điểm giống nhau, nhưng nhìn chung thì chúng không liên quan quá nhiều. Lý do mấy người Tôn Lượng cảm thấy Triệu Dật rõ ràng không biết cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng lại có thể cưỡi tốt như vậy hoàn toàn là vì con ngựa phối hợp với Triệu Dật.

“Thôi được! Cũng nên thử xem. Những người này nhìn cũng đều là nghiệp dư, chỉ là những kẻ yêu thích. Không giống người chuyên nghiệp chút nào, có lẽ còn có hy vọng.”

Thứ tự tranh tài được quyết định bởi rút thăm. Tôn Lượng cùng Lục Đào rút đến tổ thứ nhất, hai người dắt ngựa của mình cùng tiến vào đấu trường. Thi đấu rất nhanh liền bắt đầu, theo cờ xí huy động, miệng cổng mở ra. Mười con ngựa chen lấn xông lên đường đua, điên cuồng xông về phía trước.

Một ngàn mét đấu trường đối với mấy con ngựa mà nói, thời gian hoàn thành tối đa cũng tầm hơn một phút. Không bao lâu, năm người đứng đầu được chọn ra.

Lục Đào bị đào thải, Tôn Lượng thì đoạt được hạng hai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio