Hoa Ban Hổ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hắn hận không thể mau mau rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Hiện tại, hắn thật sự không muốn chọc vào Trần Bát Hoang, đêm hôm đó, hơn người còn không phải đối thủ của tên kia, huống chi là hiện tại?
“Cậu Mạc, cậu được lắm, rất được, coi như cậu may mắn, lần sau chớ để tôi gặp được cậu!”, Hoa Ban Hổ đứng dậy, sắc mặt dữ tợn, muốn đánh người nhưng phải cố nhịn xuống: “Các anh em, chúng ta đi!”
“Anh Hổ?”, một tên đàn em ngớ ra, không phải nói muốn gây rối à, sao giờ lại đòi đi.
“Đi!”
“Đi!”
Hoa Ban Hổ gằn giọng, nện bước rời đi.
Bốn tên đàn em cùng Nữ Báo Hoa cũng nối gót theo sau.
“Ha ha…”
Buông lỏng, Mạc Thiếu Dương hoàn toàn buông lỏng, hắn ta cười lạnh không thôi.
Cái quái gì?
Còn tưởng trâu bò lắm đấy!
Chẳng phải chỉ dăm ba câu đã bị hẳn ta đuổi đi sao?
“Đợi một chút!”
Đột nhiên, Mạc Thiếu Dương được
đằng chân lại lân đằng đầu, hắn ta ngăn trước người Nữ Báo Hoa: “Bọn họ có thể đi, cô thì không!”
“Mẹ kiếp…”, một tên đàn em của Hoa Ban Hổ đi trước Nữ Báo Hoa muốn xông lên đánh người, nhưng lại bị Hoa Ban HỔ ngăn lại, khẽ lắc đầu.
“Được, cậu muốn cô ta, có thể… Cổ ta để lại cho cậu”.
Hoa Ban Hổ mỉm cười, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Má nó!
Mạc Thiếu Dương, mày đúng là to
gan!
Mày chờ đó cho tao!
Nữ Báo Hoa cũng không phải người phụ nữ của Hoa Ban Hổ, chỉ là một ả
tiếp rượu mà hắn bỏ ra một số tiền lớn mua được mà thôi.
Tuy nhiên, dù là vậy, Mạc Thiếu Dương dám đòi người đàn bà của hắn trước mặt hắn…
Đó chẳng khác nào đánh vào mặt hắn?
“Mạc Thiếu Dương, chuyện ngày hôm nay… tôi nhớ kỹ!”, Hoa Ban Hổ bỏ lại một câu đầy thâm ý, sau đó dẫn theo bốn tên đàn em xoay người rời đi.
Hắn không muốn tiếp tục nán lại đây phút giây nào nữa.
Một là lo lắng tên Mạc Thiếu Dương vô tri kia sẽ cáo mượn oai hùm, đi châm chọc hắn, hai là Trần Bát Hoang ở quá gần, càng gần càng khiến hắn không kềm được muốn ra tay với tên kia.
Nghĩ đến những anh em còn nằm trong bệnh viện, Hoa Ban Hố không khỏi rét lạnh, hắn dẫn theo mấy tên đàn em nhanh chân rời khỏi quán bar Thiên Tuyết.
“Anh Hổ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”, vừa ra khỏi quán bar, lão Đầu Trọc lại hỏi: “Không phải nói muốn gây sựa?”
“Đúng vậy, anh Hổ, còn nữa, sao lại để Dung Nương ở lại đó?”
Bốn người đi theo Hoa Ban Hổ đều là những tên tàn nhẫn, chưa từng phải chịu đựng cơn giận nào như vậy, thế nên Hoa Ban Hổ phải cho bọn họ một lời giải thích.
“Tôi thấy tên kia, ngồi trong góc!”, Hoa Ban Hổ nghiêm mặt.
“Ai?”
“Trần Bát Hoang!”
“Cái gì?”
Vừa nghe ba chữ Trần Bát Hoang, đám đàn em của Hoa Ban Hổ lập tức im như thóc, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được nổi khổ tâm của đàn anh.
.