Kế tiếp với Trần Đức thì lại có chút nhàm chán, dưới sự dẫn dắt của Miêu Tiểu Thanh, lần lượt mời bên tổ chức là Trương Thiên Dương và những ông lớn trong cơ quan nhà nước phát biểu, dưới đài vẫn vỗ tay liên tục.
“Cảm ơn màn phát biểu tuyệt vời của các vị lãnh đạo.
Hôm nay, mục đích của mọi người tới đây là để mua đồ.
Vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa, kế tiếp, xin mời vật phẩm đầu tiên của chúng ta”.
Miêu Tiểu Thanh vung bàn tay ngọc ngà lên, nhân viên phục vụ phía dưới lập tức bưng một bức tranh lên.
Bức tranh ấy cũng không phải đồ cổ, mà là một tác phẩm hiện đại, vả lại, nét vẽ cũng khá non nớt mang tính trẻ con.
“Bức tranh này do một bạn nhỏ ở vùng núi vẽ, mấy tháng trước, chủ tịch của chúng tôi đi du dịch đến một vùng núi nghèo khó, thấy các bạn nhỏ ở đó đọc sách, đến trường trong điều kiện gian khổ.
Ông ấy đến trường học thấy một bạn nhỏ đang vẽ tranh, bèn bỏ ra một số tiền lớn mua nó”.
“Số tiền ấy dùng để xây dựng trường học, nhưng, vẫn là không đủ.
Vì vậy, chủ tịch của chúng tôi hy vọng những ông lớn có địa vị xã hội có thể giúp những trẻ em nghèo vùng cao, đi ra vùng núi, thoát khỏi cảnh nghèo khổ”.
Miêu Tiểu Thanh giới thiệu về lai lịch của bức tranh trước, sau đó trên màn hình chợt hiện lên một đoạn video.
Trong thước phim ấy là cảnh trường học, nhà cửa hoàn toàn khác với những gì mọi người thấy, điều kiện rất cơ cực.
Sau khi đoạn phim kết thúc, Miêu Tiểu Thanh mới nói tiếp: “Hôm nay, nhân buổi đấu giá này, chủ tịch bèn lấy bức tranh kia ra đấu giá, mục đích không phải vì kiếm tiền mà chỉ vì làm từ thiện.
Số tiền kiếm được sẽ được quyên góp cho vùng cao!”
“Mức ra giá của ông ấy không cao, bước giá đầu tiên là ngàn tệ! Nâng giá không thể thấp hơn ngàn!”
ngàn tệ với các ông lớn giới kinh doanh thì hoàn toàn chẳng là gì, một quý bà giơ thẻ lên nói: “ triệu”.
“, triệu”.
“Vì trẻ em vùng cao, tập đoàn trang sức chúng tôi cũng sẽ góp chút sức, triệu!”
“…”
Tiếng ra giá liên tục vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đến vị trí như họ, có đôi khi tiền chỉ là mấy con số.
Mà nó cũng đã không còn quan trọng, quan trọng là tên tuổi, tiếng tăm và tiền đồ.
Buổi đấu giá hôm nay vô cùng long trọng, lại có những ông lớn trong cơ quan nhà nước, bỏ chút tiền thể hiện trước mặt họ cũng sẽ không thiệt.
Cuối cùng, bức tranh kia đã được bán với mức giá , triệu tệ.
Trương Thiên Dương tự mình đứng dậy để cảm ơn, cũng tỏ vẻ chắc chắn sẽ đưa tiền đến vùng cao.
Vật phẩm đầu tiên là đấu giá từ thiện, kế tiếp mới xem như chính thức bắt đầu.
Đủ loại vật phẩm đáng giá muôn màu muôn vẻ như đồ cổ, tranh chữ, trang sức, kim cương, cái gì cũng có.
Mỗi một thứ đều có giá cả vài triệu tệ, thậm chí có một lần Trần Đức còn kinh ngạc thấy một chiếc xe lăn được đẩy lên đài, nghe nói là xe lăn công nghệ cao.
Cuối cùng còn được bán với giá hơn triệu tệ.
Lâu lâu Trần Đức cũng ra giá với những món đồ kia để có chút không khí tham gia.
Anh phát hiện, mỗi khi anh ra giá, gia chủ nhà họ Hồ kia sẽ nâng giá lên, cố tình chống lại anh.
Song, anh cũng chẳng thèm để ý, chỉ thuận tay ra giá mà thôi.
Trước mắt, vẫn chưa có vật phẩm nào đủ để thu hút anh.
“Kế tiếp là một vật phẩm khá đặc biệt, song… tuy nó bặc biệt, nhưng chắc chắn đa số các vị ngồi đây sẽ thích”.
Miêu Tiểu Thanh cười tươi, sau đó, một bình rượu trông có chút lâu đời được bưng lên.