Chương
Người phụ nữ nói xong, trực tiếp kéo lấy tay Lâm Dao.
“Tạ Lan, tôi đã nói là cho tôi tiếng”, Lâm Dao hết sức khó chịu, quăng tay cô ta ra: “Ai cho mấy người đến”.
“Cô…”
Tạ Lan híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Song, cô ta cũng không tức giận với Lâm Dao, mà quay sang nhìn Trần Đức một lượt từ trên xuống dưới.
Chỉ liếc một cái đã đoán được lai lịch của Trần Bát Hoang.
Cậu ta chỉ là một người hết sức bình thường mà thôi!
Quần áo và trang sức trên người cậu ta cực kỳ rẻ tiền, còn không bằng cái giẻ lau chân và quần áo của đám người hầu nhà cô ta.
Ở trong mắt cô ta, người như vậy chỉ là một tên ăn mày!
Cô ta tin rằng với thân phận của Lâm Dao, chắc chắn sẽ không nhìn trúng một người như vậy. Người đàn ông này, chắc là Lâm Dao bao nuôi?
Tạ Lan cười ha ha đi đến trước mặt Trần Đức: “Chẳng trách em gái Lâm Dao lại vì cậu cúp vài cuộc gọi của cậu Tạ. Trai bao như cậu cũng được đấy chứ, dù là tôi còn thích nữa là”.
“Lâm Dao cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi cho cậu gấp ba, đến phục vụ cho chị nhé, sao nào? Làm chó của chị đây sướng hơn làm chó của con bé rất nhiều”.
Trần Đức nhíu mày, không đáp.
“Lâm Dao cho cậu triệu, triệu hay triệu? Cái giá của tôi đưa ra với cậu chắc cũng mê người chứ?”
Thấy Trần Đức vẫn mãi không nói gì, Tạ Lan nghĩ rằng anh đã chấp nhận.
Dù sao, một tên ăn mày mà thôi, đối mặt với sự cám dỗ của cái giá gấp ba lần giá gốc, có thể nhịn nổi chắc?
Cô ta đã từng gặp được rất nhiều gã đàn ông tồi vì tiền mà từ bỏ lòng tự trọng, không biết xấu hổ cúi đầu làm chó cho người khác.
Người trước mặt cũng khác gì họ cơ chứ?
Tạ Lan đắc ý liếc Lâm Dao, khẽ cười nói với Trần Đức: “Nếu chịu thì phải nghe theo lời tôi, giờ đi ra khỏi đây đi. Nhớ là đi giống mấy con chó đó, biết không?”
“Tạ Lan, cô nói chuyện chú ý một chút cho tôi”, Lâm Dao tức giận, Trần Đức là bạn, là người có ơn cứu mạng, cũng là người cô cực kỳ quý trọng, là anh hùng trong lòng cô.
Cô không cho phép bất cứ ai sỉ nhục anh ấy!
“Tạ Lan, mời cô đi ra khỏi đây ngay!”
“Đây là nơi công cộng, không phải tiệm nhà cô, tôi thích ở đây thì ở. Hơn nữa… tôi đang nói chuyện với chó nhà mình thì cần chú ý gì chứ?”, Tạ Lan lộ vẻ khó hiểu nói: “Em gái Lâm à, dù cô là vợ bé của em trai tôi, cũng không thể nhúng tay vào nhiều chuyện như vậy đúng không?”
Giọng nói của Tạ Lan rất chói tai, nhân viện và mấy vị khách khác trong cửa hàng đều chú ý tới phía này.
Một số người đàn ông còn nhíu mày, nhìn chằm chằm Tạ Lan, người phụ nữ kia đúng là khó ưa!
Gì mà kiêu ngạo như vậy trời?
“Vợ bé? Xinh vậy mà làm vợ bé của người khác ư?”
“Tiếc ghê”.
Xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
“Cô… ai là vợ bé của anh ta, cô đừng nói lung tung!”, Lâm Dao tức đến mức mặt mày trắng bệch.
“Dao Dao, người phụ nữ này là bạn của cô à?”
Trần Đức bỗng mở miệng.