Bát Gia Tái Thế

chương 548

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cảm nhận được sức mạnh của chiếc xe thể thao đang nỗ lực di chuyển, sau vài nhịp thở, Trần Đức ngẩng đầu nhìn Tạ Dư Ba trên ghế lái: “Lúc nãy mày nói gì ấy nhỉ, mày tên là gì?”

“Tạ Cuồng Nhân?”

“Xin lỗi, mày đặt cái tên này là không biết như thế nào mới là sức mạnh thực sự phải không?”

Trong khi nói, bàn tay còn lại của Trần Đức đã nâng lên, uốn cong siết chặt thành nắm đấm, giáng về phía bảng điều khiển của chiếc xe thể thao.

“Choang!”

Kính chắn gió vỡ tan tành, tay của Trần Đức cắm sâu vào trong thân xe.

Giây tiếp theo, chiếc ô tô đang gầm rú trực tiếp tắt máy, bốn bánh xe mất điện bỗng trở nên vô lực, hoàn toàn dừng hẳn.

Sau đó, Trần Đức bước đến bên cạnh Tạ Dư Ba.

Túm chặt tóc của hắn ta.

Rầm!

Rầm!

Rầm rầm rầm!

Dứt lời, Trần Đức đột nhiên dùng sức, đầu của Tạ Dư Ba đập liên tiếp vào thân xe, trán bị đập nát, máu chảy ròng ròng.

Tạ Dư Ba rùng mình một cái, hai hàm răng trên dưới run lên, trong miệng phát ra một thanh âm kỳ quái, tựa như đang nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

“Thật ngại quá, xe của mày không đụng chết được tao…”, Trần Đức lôi hắn ta từ trong xe thể thao ra, ném thẳng xuống nền xi măng.

Tạ Dư Ba nằm sóng soài trên mặt đất, trong miệng và trên mặt đều là máu, hắn ta nhìn về phía Tạ Lan: “Cứu… cứu…”

“Á… không!”, Tạ Lan ngồi bệch trên đất, vô cùng sợ hãi, cô ta liên tục lui về sau, không dám đối mặt với Tạ Dư Ba.

Trần Đức từ trên cao nhìn xuống, anh dùng một chân giẫm mạnh lên ngực Tạ Dư Ba, nhìn hắn và nói: “Đúng rồi đấy… Tao ngang ngược thế đấy, hung hăng thế đấy, cũng đủ điên cuồng, mày… có thể làm khó được tao à?”

Một chữ cuối cùng vừa dứt, chân Trần Đức dùng sức, cả người Tạ Dư Ba run lên, ngay sau đó, hắn ta chết trong vũng máu.

“Bát Hoang, anh… anh có sao không?”, lúc này, Lâm Dao lao đến, vẻ mặt cô tràn đầy quan tâm.

“Tôi không sao!”, Trần Đức dịu dàng cười với cô, không hề có một chút nào giống với kẻ vừa giết người: “Nhìn thấy tôi như vậy, cô có sợ không?”

Lâm Dao sững sờ.

Hiển nhiên, cô không ngờ Trần Đức lại hỏi vấn đề này.

“Không…”, ngập ngừng vài giây, Lâm Dao lắc đầu: “Tôi sợ người chết, nhưng… tôi không sợ anh, còn có hắn… đáng chết!”

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Dao đối mặt với cái chết, lúc ở khu Tam Giác Vàng, khi Trần Bát Hoang cứu cô, cô đã thấy rất nhiều thi thể.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio