Chương
Sau vài giây màn hình tối đi, một khuôn mặt bỗng xuất hiện.
Đó là một ông lão độ khoảng tuổi, vẻ ngoài được chăm sóc rất tốt, da mặt trơn bóng, đầu tóc đen thẫm.
Khi nhìn thấy Trần Đức, ông ta lập tức cau mày, lên tiếng chất vấn: “Mày là ai? Con gái tao đâu?”
“Tôi là Trần Bát Hoang!”
Trần Đức tự báo tên họ, rồi thờ ơ nói: “Con gái của ông đang ở trong tay tôi!”
Điện thoại xoay một vòng, camera chiếu thẳng vào Tạ Lan.
“Bố, cứu con, cứu con!”, Tạ Lan ngồi dưới đất, tóc tai tán loạn, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, cô ta điên cuồng nhoài người về phía điện thoại: “Hắn ta đã giết Tạ Dư Ba, giờ muốn giết con, bố mau cứu con!”
Bên kia, mặt người đàn ông sầm xuống, sau vài giây, ông ta lạnh giọng nói: “Trần Bát Hoang à? Tao là Tạ Cường Đông, nếu như mày từng nghe qua tên tao, thì lập tức đưa con gái tao về cho tao, sau đó nhận tội. Từ giây phút này trở đi, nếu con gái tao thiếu một sợi tóc nào, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Trần Đức nhìn chằm chằm vào màn hình, anh không nói gì, mà đưa tay chộp lấy búi tóc của Tạ Lan, hung hăng kéo một cái.
“Á!”
Tạ Lan đau đớn thét lên, đầu cô ta thoáng cái thiếu đi một mảng tóc lớn.
Trần Đức làm tất cả những điều này là để dằn mặt Tạ Cường Đông.
Trong màn hình, Tạ Cường Đông không khỏi hít sâu một hơi.
Một tên nhóc dám đụng đến con gái ông ta ngay trước mặt ông ta, quả thật không xem ông ta ra gì.
Mặt Tạ Vường Đông vô cùng khó coi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa một ai dám không nể mặt ông ta như vậy.
Càng quan trọng hơn nữa chính là…
Con của ông ta – Tạ Dư Ba – đã chết.
Hiện tại còn gì để nói nữa chứ?
Tạ Cường Đông nhìn chằm chằm vào Trần Đức, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Con gái của tao đến để tìm Lâm Dao, tao để nó đi một mình, Lâm Dao từng nói với cậu Tạ rằng cô ta đang chào từ biệt bạn của mình, chắc hẳn mày chính là người bạn đó?”
“Giết con trai tao, nhưng lại không giết con gái tao, khiến tao phải suy nghĩ. Chắc mày định đợi tao tới tìm mày rồi giết tao luôn một thể, đúng không?”
Trần Đức không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình.
Anh vốn không thích nhiều lời với kẻ địch.
Tuy nhiên, Tạ Cường Đông đã đoán đúng ý anh.
“Mày nghĩ hay lắm, nếu như tao là người bình thường thì hiện tại tao sẽ lập tức bỏ hết mọi việc, chạy đến cứu con gái mình”.
“Chỉ tiếc là…”
“Trần Bát Hoang, mày còn trẻ lắm, chưa từng được gặp những nhân vật máu mặt thật sự, thôi thì… Xem như mày may mắn, trước khi chết còn có thể gặp một lần. Để tao cho mày biết thế nào là cao nhân, hạng phàm phu tục tử như mày thì làm sao mà hiểu được tư duy của những nhân vật lớn?”