Chương
“Nếu cô cứ khăng khăng muốn giết cậu Trần, vậy thì hôm nay, cho dù Trương Thiên Dương tôi và nhà họ Tạ các cô cá chết lưới rách, tôi cũng phải đền đáp tính mạng cho cậu Trần!”
Trương Thiên Dương quát lên, giọng nói hào sảng.
Ông ta biết Trần Đức rất mạnh, thế nhưng vẫn rất lo lắng, dù sao ông ta vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến.
Còn thực lực của nhà họ Tạ, ông ta lại biết rất rõ, có Độc Nhãn Tiết và tên võ giả ở đây, người ông ta dẫn đến chưa chắc đủ đối phó.
Một khi đã dẫn người đến, ông ta không định sống sót rời khỏi nơi này.
Ông ta tin rằng, chỉ cần Trần Bát Hoang còn sống, thì cho dù ông ta có chết, hương khói nhà họ Trương cũng sẽ không đứt đoạn!
“Trương Thiên Dương, một cái mạng già của ông mà đủ à?”, Tạ Lan nghiến răng nghiến lợi, đã có người sơ cứu vết thương trên mặt cô ta, cô ta nhìn Trương Thiên Dương, mặt đầy oán độc.
“Vậy thêm tôi vào thì sao?”
Bông nhiên một giọng nói khác vang lên, là của một người phụ nữ, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, mọi người thấy một cô gái bước xuống khỏi chiếc Porche, khoan thai bước về phía này.
Cô mặc âu phục, khuôn mặt băng giá, đôi chân thon dài thẳng tắp, luôn luôn thu hút ánh mắt của người khác.
Tống Ngữ Yên!
Cô đi một mình, nhưng trước một đám đông như vậy vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay căng thẳng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, thản nhiên.
“Chân Dài!”
“Dao Dao, cậu sao rồi?”
Tống Ngữ Yên chào Lâm Dao, hai hoa khôi trường học đứng sóng vai bên nhau.
“Không biết thêm cái mạng Ân Thập Nương này nữa đã đủ chưa nhỉ?”
Lại bất thình lình…
Phía ngoài vang lên tiếng thắng xe khét lẹt.
Một chiếc Land Rover cùng với hơn chục chiếc xe khác vây quanh, một người phụ nữ phong thái mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt vô số đàn ông ung dung bước xuống chiếc Land Rover.
Bước xuống theo cô cũng phải hơn mười người, phía sau xe còn hơn ba bốn trăm người, những người này thoạt nhìn rất tầm thường, ăn mặc mỗi người mỗi kiểu, nhìn giống như dân lưu manh đường phố vậy.
Cô gái đi đầu chính là Ân Thập Nương, Tiêu Mạn Y!
Bên cạnh cô chính là Phì Tứ, cùng vài thủ hạ đắc lực do chính các cô lựa chọn, đề bạt.
Cô dẫn theo nhiều người như vậy, khiến cho cả một quảng trường rộng lớn lập tức bị vây chật cứng.
Người của Tiêu Mạn Y không thích nói chuyện quy củ như Trương Thiên Dương, mặc xác cái quái gì doanh nhân tinh anh, máu mặt, hết thảy đều bị xô ra một bên nhường đường cho Tiêu Mạn Y bước vào.
Tiêu Mạn Y mặc đầm dài đen từ đầu đến chân, dáng vẻ mười phần là của một chị đại thế giới ngầm, ngôn hành cử chỉ thận trọng, cô liếc nhìn Trần Đức, không nói gì thêm, rồi lại quay đầu nhìn Tạ Lan.
“Ân Thập Nương!”