Chương
Điều quan trọng nhất chính là, Tạ Phương Kiệt đứng, đã vậy còn đang chạy tốc độ cao, cộng với ưu thế vượt trội và lực quán tính, lại còn dốc toàn lực vào chiêu kiếm này.
Trần Đức thì sao?
Anh ngồi trên ghế, theo lý mà nói, anh không thể triển toàn bộ thực lực, hơn nữa, lấy thấp chống cao, trở lực rất lớn.
Chưởng đấu với kiếm, thấp chống với cao, trở lực đánh với quán tính, chuẩn bị kỹ càng đối với gấp gáp vội vàng.
Đủ các nhân tố bất lợi…
Cứ như thế mà đón một kiếm.
Cho dù thực lực của anh có mạnh đến đâu đi nữa, cho dù trước đó một kiếm của Độc Nhãn Tiết không chạm nổi vào giữa chân mày của anh, thì lần này anh cũng khó lòng đương đầu nổi!
Vì sao không né?
Vì sao không rút dao găm ra đánh trả?
Cho dù không có dao găm thì chỉ cần một cú đá cao đá văng chiêu kiếm này cũng được mà.
Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, vì sao Trần Đức cứ thích chọn chiêu đơn giản nhất, chí mạng nhất, ít khả năng đối kháng thành công nhất để tiếp đòn của Tạ Phương Kiệt?
Anh… điên rồi à?
Mắt thấy mũi dao sắp đâm xuyên qua lòng bàn tay, mặt Tạ Phương Kiệt lộ ra vẻ tàn nhẫn và khát máu, dám dùng chưởng để đấu với kiếm của hắn, đây đâu phải hành vi của kẻ điên.
Mà là kẻ ngu!
Thậm chí có thể nói là thiểu năng trí tuệ!
Tạ Phương Kiệt hắn giỏi nhất là luyện kiếm, từ hồi ba tuổi hắn đã bắt đầu dùng kiếm, nói thế nào nhỉ? Cho đến bây giờ, trong số những người hắn từng gặp, chưa có ai hiểu kiếm hơn hắn.
Thanh kiếm trong tay hắn đây chính là nhờ sư phụ hắn, Vân Huyền Thương Không, huy động thợ rèn kiếm giỏi nhất của nhà họ Vân, dùng loại sắt thép đặc biệt để chế tạo, uy lực của nó gần như vô hạn, có thể nói đã tiến rất gần đến bậc linh khí.
Bắt đầu từ năm tám tuổi, hắn đã sử dụng thanh kiếm này, sư phụ Vân Huyền Thương Không của hắn là cường giả đứng thứ nhì của nhà họ Vân, thế gia lâu đời của Hoa Hạ, một trong những cao thủ dùng kiếm đệ nhất!
Được ông ta dạy dỗ, cùng với thanh kiếm mạnh mẽ dẻo dai, cộng thêm bản thân hắn có tư chất vô cùng hùng mạnh, chỉ cần là người có quen biết hắn, hiểu về hắn, nghe danh hắn, bất kể là ai cũng sẽ không chọn cách đối đầu trực diện với kiếm của hắn.
Càng khỏi nói tới phương pháp vừa buồn cười, vừa ngu xuẩn là dùng tay không trực diện tiếp chiêu…
Đây đúng là, không phải muốn chết thì là chán sống!
Thế nào là chán sống?
Là tự dâng mình lên đoạn đầu đài!
Tã Phương Kiệt cười khinh bỉ, hắn quyết định sẽ làm hài lòng người trước mắt, đánh chết bằng một nhát kiếm, cho nên trong phút chốc hắn vận thêm sức mạnh vào, với lực đạo lớn nhất, mạnh nhất, tàn bạo nhất bổ thanh kiếm xuống!
“Uỳnh!”
Chỉ trong một giây, chưởng và kiếm va chạm nhau dữ dội.