Chương
Lôi Long, Tôn Nhạc Dương và một đám người từng có xích mích với Trần Đức đều sụp đổ, choáng váng, suýt ngất, không tài nào tin nổi vào những gì mình thấy.
Đặc biệt là mấy người đứng trong top đầu bảng xếp hạng tỷ phú và đám chủ tịch, chẳng có câu nào có thể miêu tả được tâm trạng của họ lúc này. Bọn họ chỉ là người đứng xem, nhưng nỗi sợ hãi và thảng thốt cũng không ít hơn Tạ Phương Kiệt là bao. Gương mặt cả đám đều như màu đất, mí mắt, bờ môi, tay chân không ngừng run rẩy.
Trong đôi mắt của Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên cũng lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc. Ba cô biết Trần Đức rất mạnh, nhưng không ngờ lại… mạnh đến nỗi ngay cả Tạ Phương Kiệt cũng chẳng thể làm gì được anh!
Trong lòng Trương Thiên Dương dậy sóng, kích động, phấn khích không thôi trước kết quả trước mắt. Đối với ông ta thì chuyện này khiến mình có lòng tin và kính trọng Trần Bát Hoang hơn!
“Tao nói, quỳ xuống và hát bài ca chinh phục”, Trần Đức rũ mắt nhìn Tạ Phương Kiệt nói với giọng đầy lạnh nhạt và hờ hững khiến cả người hắn run lên.
Hắn không muốn hát, cũng không bằng lòng làm vậy.
Song, đối mặt với một kẻ tàn nhẫn như Trần Bát Hoang, hắn không dám không hát!
Mãi một lúc sau, cổ họng tràn đầy máu tươi mới khó khăn, cay đắng, không cam, run rẩy hát lên:
“Cuối cùng tôi cũng tìm được một cách phân ra thắng bại”.
“Cái giá của kẻ thua là tan xương nát thịt”.
“Trong vẻ ngoài khỏe khoắn là nỗi lòng chồng chất vết thương”.
“Một kẻ ngang bướng như tôi là tù binh của trận chiến này”.
“Cứ thế bị anh chinh phục… chặn đứng mọi đường lui… tâm trạng của tôi chắc chắn… quyết định của tôi là sai lầm… cứ thế bị anh chinh phục…”
Từng câu ca từ vang lên trên quảng trường, tiếng hát cũng không hay, thậm chí là nức nở, thanh nhạc sai bét nhè. Nhưng, không ai có mặt ở đây dám cười, chỉ im lặng lắng nghe…
Đến khi hát xong, trong lòng Tạ Phương Kiệt cũng tràn ngập chua xót, theo tiếng hát, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên bờ má.
Đó là nước mắt hối hận!
Sớm biết thế thì đã không để Tạ Lan đến tìm Lâm Dao mà cứ im lặng chờ một chút, cũng sẽ không chọc Trần Bát Hoang. Nếu không chọc anh ta thì đã không có kết quả như giờ!
Thế nhưng, hối hận cũng vô dụng!
Chuyện cũng đã rồi.
Hơn nữa, quan trọng nhất là với tính cách của Tạ Phương Kiệt thì có cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn cũng sẽ đến. Bởi vì Tống Ngữ Yên, Tiêu Mạn Y thật sự quá đẹp. Hai cô đẹp chẳng thua gì Lâm Dao, mà còn mỗi người mỗi vẻ!
Dưới tình huống không biết Trần Bát Hoang mạnh như vậy thì sao hắn lại không đến cho được?
Cách đó không xa, Tạ Cường Đông nhìn thấy cảnh tượng đó, cả người lập tức không biết già đi bao nhiêu tuổi. Tạ Phương Kiệt là cánh tay đắc lực cũng như vốn liếng để họ dựa vào. Giờ lại biến thành cái dáng vẻ thê thảm kia!
“Trần Bát Hoang, cậu Tạ đã quỳ xuống và hát bài ca chinh phục rồi, sao mày còn chưa thả cậu ta ra!”, Tạ Cường Đông nén nỗi sợ hãi xuống, chất vấn Trần Đức.
Vì nhà họ Tạ, ông ta phải hỏi!
Tạ Phương Kiệt không thể chết được!