Chương
“Ông là ai, trả máy tính xách tay lại cho tôi!”, nhìn thấy ông lão, Tưởng Sơ Linh liền cau mày vươn tay muốn cướp lại máy tính.
Ông lão đó chỉ rút ra một tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang duỗi tới của Tưởng Sơ Linh rồi đẩy ra, cô ta lập tức bị một lực rất lớn đẩy lui liên tiếp về phía sau.
Trọng tâm không vững liền ngã ngồi xuống đất.
“Bắt lấy ông ta!”
Bảy tám nhân viên vây quanh ông lão nghe được mệnh lệnh cũng đồng thời ra tay, tám người họ có thể tham gia cuộc điều tra này đương nhiên không phải là người bình thường, mỗi người đều là võ giả.
Thậm chí thực lực của hai người trong số đó đã gần tiếp cận tới cấp bậc đại sư, bản lĩnh lợi hại!
Chỉ là…
Bảy tám người này cùng lúc hành động, phối hợp chặt chẽ, lại hoàn toàn không thể động tới dù chỉ là góc áo, sợi tóc… của ông lão.
“Hừ”.
Ông lão hừ lạnh, bàn tay thô ráp vung tới.
Bảy tám võ giả kia lập tức bị đánh bay ngã xuống đất, sắc mặt từng người đều khó coi đến cực điểm!
“Nể tình các người là người của chính phủ, lại giúp tôi tìm được hung thủ, tôi sẽ không giết mấy người, nhưng tiếp theo, ai dám trái lời tôi một lần nữa… chết không nghi ngờ!”
Giọng nói lạnh băng nhưng mạnh mẽ của ông lão khiến những người đang có mặt phải dựng tóc gáy.
Ông ta cầm theo laptop bước tới trước người Tưởng Sơ Linh: “Tôi cho cô thời gian ba phút, giúp tôi tìm ra thông tin của người này, nếu không, cô và những người bạn này của mình sẽ đi chôn theo cháu trai tôi!”
“Ông là…”, Tưởng Sơ Linh thoáng chốc liền biết được thân phận của người trước mặt này: “Hàn… Huyền Tông?”
“Chúc mừng, cô đoán đúng rồi”, Hàn Huyền Tông vươn tay nâng cằm Tưởng Sơ Linh, nhìn thẳng vào cô ta: “Vậy thì tiếp theo chọn giao ra thông tin của tên này hay là lựa chọn cái chết, sau đó… tôi tự mình kiểm tra?”
……
Thành phố Tần.
Một tiếng sau.
Trần Đức đã thay một bộ đồ tương đối thoải mái do Lâm Dao tặng, một lần nữa tới trung tâm Thế Kỷ và đợi ở trước cửa.
Không lâu sau Miêu Tiểu Thanh từ bên trong bước ra, trên người vẫn mặc một chiếc sườn xám, nhìn thấy Trần Đức liền tăng nhanh bước chân: “Không phải cậu là nói đi rồi hay sao? Sao lại tới đây rồi?”
“Còn không phải là có chuyện muốn nhờ cậu sao?”, Trần Đức đáp.
“Còn tưởng là cậu nhớ tôi rồi chứ, có chuyện gì nói đi, chỉ cần chị đây có thể làm được, chắc chắn sẽ giúp cậu”, gương mặt Miêu Tiểu Thanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, xen lẫn chút thất vọng.
“Còn nhớ cô nhi viện tôi từng ở không? Mấy năm nay cậu vẫn luôn phát triển ở thành phố Tần, có biết chú Hà trước kia chăm sóc tôi hiện tại đang ở đâu không?”
“Chú Hà…”, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh có chút kỳ quái: “Bốn năm trước, chú ấy… đã mất rồi”.
“Mất rồi?”, Trần Đức rơi vào trầm mặc.
Khi anh vừa trở lại thành phố Tần vào bốn tháng trước đã từng ghé thăm qua cô nhi viện, chỉ là đáng tiếc, cô nhi viện sớm đã chuyển tới nơi khác, nhóm người trông nom anh năm đó cũng đã thay đổi.