Chương
Huống chi, có ai lại tự nguyện ở cái nơi hoang tàn này?
Nhất thời, Trương Ngọc Tiên lại lần nữa im lặng.
Bị Trần Đức liên tục truy hỏi, cuối cùng, bà ấy cũng nói ra sự thật: “Mấy năm trước, con dì bị liệt, còn dì thì phát hiện lao phổi hai năm trước, không còn bao nhiêu thời gian nữa…”
“Trước khi đi, dì chỉ muốn tìm cho con trai một người vợ, hi vọng sau này có người chăm sóc cho nó”.
“Có điều tìm rất lâu nhưng vẫn không có ai đồng ý. Năm ngoái, chính quyền nói rằng thôn trong thành của chúng ta sẽ sớm bị phá bỏ và chuyển đi nơi khác, không lâu sau đó, cuối cùng cũng có người đồng ý gả cho con dì, cô gái đó tên Thang Yến. Sau khi kết hôn với con của dì, con dâu… bảo dì chuyển đến đây ở”.
“Thật ra như vậy cũng tốt, hai đứa xem, ở đây có đầy đủ mọi thứ, còn có thể ngắm cảnh nữa chứ. Hơn nữa, nếu tiếp tục ở trong nhà, nói không chừng dì sẽ lây bệnh cho mọi người…”
“…”, nghe xong, Trần Đức cảm thấy rất khó chịu. Cho đến bây giờ, dì Trương vẫn che chở con trai và con dâu của mình, có một số điểm mấu chốt đã bị dì cho qua.
Ví dụ như bệnh của bà ấy và tình trạng của con trai bà ấy.
Còn có vì sao Thang Yến lại muốn dì Trương chuyển đến đây. Giữa bà ấy và con dâu đã xảy ra chuyện gì, tình huống cụ thể như thế nào? Những việc này thì bà ấy lại không hé môi nửa lời.
Tuy nhiên…
Suy cho cùng thì dì Trương cũng không phải người biết nói dối, mặc dù bà ấy cố gắng che giấu những uất ức trong lòng, nhưng hai hàng nước mắt chảy dài trên má cùng giọng nói run run xen lẫn tiếng nức nở đã tố cáo tất cả.
“Dì Trương, dì đừng khóc!”, Miêu Tiểu Thanh lấy khăn tay từ trong túi ra, giúp Trương Ngọc Tiên lau nước mắt: “Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, hay là vầy đi, trong nhà cháu còn dư một phòng, dì Trương dọn đến ở với gia đình cháu nhé”.
“Không được, Tiểu Thanh, không được đâu, bệnh của dì sẽ lây đấy, hơn nữa… dì không thể ở xa con dì được”, Trương Ngọc Tiên từ chối mà không chút do dự.
“Tiểu Thanh”, Trần Đức lắc đầu với Miêu Tiểu Thanh: “Dì Trương sẽ không đi theo cậu đâu, dì ấy sợ mình đi xa, Hà Đồn sẽ bị ức hiếp”.
Trương Ngọc Tiên khẽ giật mình.
Không ngờ Trần Đức lại nhìn ra được điều đó, bà ấy rầu rĩ cúi đầu.
“Vậy thì… phải làm sao bây giờ?”, Miêu Tiểu Thanh thật sự không nỡ để Trương Ngọc Tiên ở lại đây, nhưng cô cũng không thể đón con của dì Trương cùng đi được. Việc đó rất là bất tiện, nói gì đi nữa thì bây giờ Hà Đồn cũng đã có vợ.
“Dì Trương, cháu có thể giúp dì chữa bệnh”, Trần Đức nói với giọng tôn kính, thân thiện. Anh nói dối mà không chút ngượng ngùng: “Hơn mười năm mất tích, cháu đã đi học y, cháu chữa bệnh rất giỏi, bệnh lao phổi chẳng là gì đối với cháu”.
“Đi thôi, cháu đưa dì về nhà, nói với con dâu dì là cháu có thể chữa hết bệnh cho dì”.
Vừa nói, Trần Đức vừa bước đến đỡ dì Trương dậy, chuẩn bị đưa bà ấy đi, nhưng dì Trương lại giãy ra, trong lúc xô xát, ống tay áo của bà ấy bất ngờ bị vén lên.
Dì Trương cuống quít kéo ống tay áo xuống, tuy nhiên Trần Đức vẫn nhìn thấy vết bầm trên tay bà ấy.
“Dì Trương”.
Trần Đức nhíu mày, ánh mắt anh thoáng trở nên lạnh lùng.
Tiếp theo đó, không đợi dì Trương kịp phân trần, anh đã nắm lấy tay bà ấy, vén ống tay áo lên.
Một vết bầm lớn lập tức xuất hiện trong tầm mắt.