Chương
Hai người lần lượt đi xuống lầu.
“Bát Hoang, Tiểu Thanh…”
Ánh mắt Trương Ngọc Tiên tràn đầy lo lắng, bà ấy hiểu rất rõ con người Thang Yến, vì lo sợ hai người bị cô ta ức hiếp nên vội vã đuổi theo.
Có điều, tốc độ của bà ấy quá chậm, không đuổi kịp bọn họ. Không thấy được hai người Trần Đức, bà ấy đành phải men theo hành lang từ từ đi xuống, hy vọng có thể kịp thời ngăn chặn Thang Yến làm bậy.
“Cộc cộc cộc!”
Tầng ba…
Trần Đức bước đến trước cửa, đưa tay gõ.
“Chuyện gì?”, Thang Yến mở cửa ra, nhíu mày hỏi: “Không phải các người đi gặp bà già kia à, sao lại quay về đây?”
“Lần này đến là để tìm cô!”
Trần Đức bắt lấy cạnh cửa, tay còn lại đẩy cửa ra, dẫn theo Miêu Tiểu Thanh đi thẳng vào trong.
“Các người làm gì? Ai cho các người vào đây, đây không phải là nhà của các người!”, sắc mặt Thang Yến lập tức thay đổi, cô ta đã nhận ra hai người này muốn đến gây sự: “Nếu không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Thang Yến, có chuyện gì vậy”, buồng trong vang lên tiếng một người đàn ông. Kế đó, người nọ đẩy xe lăn đi ra. Anh ta gầy giơ xương, sắc mặt xanh xao, vàng vọt.
Nhìn thấy Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh, anh ta lập tức nhận ra: “Tiểu Thanh, sao cô lại đến đây?”
“Tôi đến thăm dì Trương!”, Miêu Tiểu Thanh nghiêm mặt, hiện tại cô cũng không giả cười nổi nữa: “Hà Đồn, sao anh có thể nhẫn tâm để dì Trương ở trên sân thượng như vậy?”
“Hà Đồn, anh còn nhớ tôi không?”
Trần Đức đứng thẳng người, hai mắt dần nóng lên, mở thấu thị nhãn, trước tiên quan sát hai chân của Hà Đồn.
Cũng may, tuy xương đã bị hoại tử đôi chút, nhưng với bản lĩnh của anh thì vẫn có thể cứu được.
Có điều, không biết người này có đáng được cứu hay không?
“Anh là…”, Hà Đồn nhìn chằm chằm vào Trần Đức một lúc lâu, rốt cuộc, trên mặt anh ta cũng lộ vẻ mừng rỡ: “Trần Đức, Trần Bát Hoang! Anh là Trần Bát Hoang!”
“Đúng, chính là tôi!”, Trần Đức cau mày: “Tôi đến thăm dì Trương, tốt nhất anh nên giải thích rõ chuyện này với tôi!”
“Việc này…”, Hà Đồn nhíu mày, liếc nhìn Thang Yến. Sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.
“Giải thích cái gì? Trần Bát Hoang à? Hừ, tôi là Trần Cửu Hoang đây này, đây không phải nhà anh, đừng có mà ra oai, hiểu không hả? Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Thang Yến đeo kính, mặt cau có, thân hình cô ta có hơi đầy đặn, dáng vẻ hung hăng, dữ tợn, lại vô cùng kiêu ngạo: “Nhà chúng tôi có thế nào thì đó cũng là chuyện của chúng tôi, không cần một người ngoài như anh khoa tay múa chân!”
Giọng Thang Yến cực kỳ chói tai và cũng rất khó nghe.
Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Đồn.
Đối với anh, thái độ của Hà Đồn rất quan trọng.
“Bát Hoang, hai người… haiz… hai người đi đi, nếu không…”, Hà Đồn liếc nhìn Thang Yến, muốn nói lại thôi.