Chương
“Tiểu Thanh, cậu ở lại đây trông chừng dì Trương nhé, tôi trở về lấy vài thứ”, Trần Đức nói với Miêu Tiểu Thanh rồi quay lưng rời đi.
Cùng lúc đó…
Trong một phòng khám ở bên ngoài thôn Trung Thành, Thang Yến đang điều trị vết thương ở tay và môi, đồng thời gọi điện thoại.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“A lô, ai đó?”
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông ồm ồm, có vẻ đang không được vui vẻ gì.
Thang Yến cố gắng nặn ra giọng điệu ngọt ngào: “Anh Long, là em đây, em là Thang Yến, em gái của Thang Đại Bình…”
“Chuyện gì, nói!”, trên ghế sau một con Mẹc đen sì, Long Tiếu Hổ cau chặt chân mày.
Thang Đại Bình đã từng là một tên đàn em đắc lực của hắn ta.
Hồi đó trong một trận sống mái giữa các băng đảng, Thang Đại Bình đã cứu mạng hắn.
Lần đó Thang Đại Bình ăn hơn mười nhát dao mà chết, còn em gái gã ta hắn cũng còn chút ấn tượng, sau khi Thang Đại Bình chết cô ả từng dâng mình tận cửa hầu ngủ hắn vài lần.
Do đó, hắn vẫn nhớ mình đã sắp xếp một tên đàn em bảo vệ riêng cho ả.
“Anh Long à, có người bắt nạt em!”, nghe người bên kia trả lời, Thang Yến lập tức òa lên tức tưởi: “Hôm nay có một thằng ranh đến nhà em làm loạn, còn đánh em nữa, hu hu hu… Thằng đó cũng mạnh lắm nên em lo thằng đệ anh sai tới bảo vệ em không đánh lại nó, nên em phải tìm đến anh… hu hu hu…”
“Cô đang ở đâu?”, Long Tiếu Hổ hỏi.
“Chung cư Đông An ở phía bắc thành phố ạ”.
“Được, anh dẫn mấy thằng đệ qua ngay, một tiếng nữa sẽ đến”.
Long Tiếu Hổ cau mày càng chặt, nếu là bình thường, mấy chuyện này hắn cũng lười động tay.
Nhưng mà…
Hôm nay không giống như vậy nữa.
Sau khi trải qua chuyện Trần Bát Hoang.
Hắn đã hiểu rõ một việc.
Chỉ e không còn bao lâu nữa, khu phía Bắc thành phố Tần sẽ bị Ân Thập Nương chiếm lĩnh, đến lúc đó hắn cùng lắm chỉ có thể làm tay sai hoặc đàn em cho cô ta.
Những ngày làm đại ca đã không còn bao nhiêu…
Thế nên hắn phải tranh thủ hưởng thụ nốt được ngày nào hay ngày đó.
“Haiizzzz…”
Sau khi gác máy, Long Tiếu Hổ thở dài thườn thượt, mường tượng mấy trận đánh của siêu nhân trên quảng trường hôm nay, sắc mặt hắn tái mét, mỗi lúc nhớ lại chỉ thấy da đầu tê rần.
“Cái đệt mợ nó, mong là sau này đừng đụng phải thằng đó”, Long Tiếu Hổ lắc lắc đầu, dứt khoát cởi chiếc áo khoác đen dính đầy máu đang mặc trên người ra, nói với tài xế: “Quay trở lại, đến chung chư Đông An, tiện thể gọi thêm mười mấy thằng được được qua luôn”.