Chương
Trước khi chết, trong đôi mắt già nua không có gì ngoài vẻ sợ hãi!
Sau khi giải quyết xong Tạ Cường Đông, Trần Đức đảo mắt, quay sang tông sư Hoàng.
Trong tích tắc, một loại khí thế cực kỳ lớn lao thẳng về phía tông sư Hoàng.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng kinh hãi, cánh tay cầm kiếm không khỏi run lên.
“Keng!”
Cuối cùng, ông ta cũng không chịu nổi áp lực, buông thanh kiếm trong tay, đột nhiên quỳ xuống: “Lão nô Hoàng Đài Ngọc, xin Hoang gia tha mạng, tôi nguyện đi theo chủ nhân mãi mãi!”
Hoàng Đài Ngọc vô cùng quyết đoán.
Khi thanh kiếm đó chém vào không trung, ông ta liền biết thực lực của người thanh niên trước mặt đã vượt qua ông ta, không, phải là vượt xa ông ta!
Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao người kiêu ngạo như Giang Hồ Hải, cũng cam tâm tình nguyện làm nô bộc của Trần Bát Hoang!
Một người trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không chết, thành tựu sau này nhất định sẽ vượt qua Hàn Huyền Tông!
“Nói, các người bắt những người kia đi đâu rồi”, Trần Đức nhặt Thanh Phong lên đi tới chỗ Hoàng Đài Ngọc, trong lời nói không có một tia cảm xúc, cả người bình tĩnh như mặt hồ.
“Đi rồi, Tạ Cường Đông đã phái người đưa bọn họ đến Hàn viên trong đêm, Hàn Huyền Tông sẽ dùng bọn họ để dụ chủ nhân qua đó!”, đối mặt với sinh tử, Hoàng Đài Ngọc không dám nói mấy lời vô nghĩa.
“Ừm, tôi biết rồi”.
“Ngoài ra, ông… không xứng làm nô lệ của tôi”.
Trần Đức vừa dứt lời, Thanh Phong trong tay anh đột nhiên lao ra.
Sắc mặt Hoàng Đài Ngọc kinh hãi, không ngờ Trần Bát Hoang lại đột ngột ra tay, ông ta bất giác muốn tránh.
Chỉ là tốc độ của thanh kiếm quá nhanh, giống như một con rắn vậy, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào tim ông ta, đâm xuyên qua cả lưng, ông ta hoàn toàn không có cơ hội trốn tránh!
“Phặp!”
Trần Đức rút Thanh Phong ra, Hoàng Đài Ngọc quỳ trên mặt đất, ánh mắt đầy sự không cam tâm, chết ngay tại chỗ.
Võ giả cấp tông sư cứ như vậy mà chết rồi.
Chết dưới kiếm Thanh Phong, không có một chút cơ hội phản kháng!
Cách đó không xa, Giang Hồ Hải bị thương nặng ngây người nhìn cảnh tượng này, tim đập thình thịch.
Chủ nhân của ông ta, dường như mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng!
“Đứng dậy đi”, Trần Đức bước đến gần Giang Hồ Hải, đỡ ông ta dậy, lấy ra hai viên Phục Nhan Đan: “Nuốt đi”.
“Đây là…”, Giang Hồ Hải cầm lấy hai viên thuốc màu đen, nuốt xuống rồi mới hỏi: “Chủ nhân, đây là gì vậy?”
“Nói chung Phục Nhan Đan là thứ mà phụ nữ hay uống, nhưng… hiện tại tôi không có loại đan nào khác, dùng tạm vậy”, Trần Đức nhẹ nói.
Phục Nhan Đan tiến vào cổ họng, Giang Hồ Hải rõ ràng cảm nhận được đau đớn trên người giảm bớt rất nhiều, thậm chí những chỗ sưng vù và vết thương trên người cũng dần dần biến mất, ông ta kinh ngạc nói: “Cái này… cảm ơn chủ nhân!”