Chương
Anh nói một cách hết sức trực tiếp, chẳng chút do dự nói ra suy nghĩ trong lòng mà không quanh co lòng vòng.
Anh nhìn trúng tư chất võ đạo và tính cách thẳng thắn của Kỳ Hàn.
Ít nhất, nếu anh chịu đào tạo thì thành tựu của Kỳ Hàn sẽ vượt xa hiện tại!
Tên đàn em này, anh phải thu!
Bán?
Khóe miệng Kỳ Hàn giật giật.
Có thể đừng khoác lác không vậy?
Tuy giờ Thông Mạch Đan đã không còn tác dụng với hắn, nhưng loại đan dược đó muốn có là có được hả?
“Trần Bát Hoang, tao đồng ý là mày rất mạnh”.
Giây tiếp theo, Kỳ Hàn cười lạnh mở miệng nói: “Có điều… Đầu tiên, mày đang ở ngoài đời, nên hoàn toàn chẳng biết gì về đan dược cả. Mà người ngông cuồng như mày thì đây là lần đầu tao thấy đó”.
“Kế đó là…”
“Muốn tao đi theo mày thì mày phải hỏi xem cô ta có đồng ý hay không…”
“Cô ta?”
Trần Đức vừa cảm thấy khó hiểu thì bỗng dưng một cảm giác nguy hiểm ập tới, kéo vang chuông cảnh báo trong lòng anh, nên anh bèn lùi lại ba bước theo tiềm thức.
Cùng lúc đó.
“Vù!”
Một tiếng gió rít vang lên, ngay sau đó, một bóng người màu hồng, tay cầm một thanh đoản kiếm đỏ như máu, giống như một mũi tên bắn thủng không khí, bỗng dưng xuất hiện!
Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài hết sức xinh đẹp!
Cô ta mặc một bộ Hán phục cổ màu đỏ, chân đi giày vải cũng màu đỏ, có mái tóc dài cột cao ở phía sau, động tác nhẹ nhàng như quỷ mị, bỗng dưng xuất hiện như một ngọn lửa đỏ chợt bùng cháy.
Thanh đoản kiếm trong tay chỉ thẳng vào giữa trán Trần Đức!
Bên cạnh đó là một luồng sát khí lạnh băng, không chút cảm tình.
“Chính là cô ta, cô ta là lính đánh thuê do bố sắp xếp cho tao, tên là Hồng Y!”, sắc mặt Kỳ Hàn bình tĩnh, không thấy chút tức giận nào, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Cô ta… cô ta xuất hiện như thế nào vậy?”, một số võ giả ở dưới nổi da gà nói.
Ai cũng không biết cô ta xuất hiện như thế nào, hoặc là nói, có lẽ cô ta vẫn luôn ở đây, chỉ là núp rất kỹ nên chẳng ai phát hiện ra mà thôi!
Dù là Trần Đức thì trước khi cô ta ra tay cũng không để ý bên cạnh lại có một người đáng sợ như vậy. Cũng may, cảm giác của anh rất nhạy bén nên đã lập tức né được một đòn trí mạng kia.
Hồng Y không nói gì, hóa thành mị ảnh, con dao gam nhuộm máu đỏ rực vừa rồi tiếp tục tập kích lần nữa.
“Mạnh thật!”
Trần Đức cảm nhận được nguy hiểm cận kề.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chính thức trở thành võ giả, Trần Đức cảm thấy bị uy hiếp!
Người phụ nữ này mạnh hơn anh, cũng ghê gớm hơn anh!
Cô ta quá lắm cũng chỉ tầm tuổi, còn trẻ như vậy mà đã có thực lực nhường ấy, thực sự khiến Trần Đức kinh ngạc, bất ngờ.
Nhưng mà…