Chương
Nhiều Thông Mạch Đan như vậy, thậm chí hắn còn không dám lấy hết về. Một khi bị người lớn trong nhà biết, có lẽ sẽ mang đến rắc rối cho Trần Đức.
Trần Bát Hoang có thể đưa hết Thông Mạch Đan cho hắn là vì tin tưởng mình!
Tuy Kỳ Hàn rất kiêu ngạo, nhưng luôn làm việc một cách đường đường chính chính. Hắn sẽ không vì mình mà liên lụy đến Trần Dức. Thế nên, tạm thời hắn sẽ không nói chuyện đan dược ra.
Và lại, hắn cũng nhắc nhở: “Cậu Trần, có lẽ… có lẽ cậu cảm thấy số đan dược ấy là đồ bỏ, không đáng giá nhắc tới. Nhưng mà, cậu tuyệt đối đừng để cho người ngoài thấy, có của thì không nên lộ ra, không thì sẽ đưa tới rất nhiều rắc rối”.
“Ừ, tôi biết rồi”.
Đương nhiên là Trần Đức cũng biết đạo lý mang theo tài bảo dễ chuốc họa vào người, nhưng Thông Mạch Đan vốn là đồ bỏ: “Số Thông Mạch Đan kia là tặng cho anh. Có điều, anh lấy cũng không có tác dụng gì, anh thích làm gì thì làm”.
“Nhìn một bịch khác xem”.
Kỳ Hàn nghe vậy, lòng thầm kích động mở túi rác khác ra, bên trong đựng mười viên đan dược màu xanh. Khi hắn vừa mở ra đã có một mùi thơm thấm vào ruột gan xộc lên mũi.
“Nó tên là Ngưng Thần Đan, có thể giúp anh tu luyện. Khi anh hấp thu linh khí thì ăn nó vào là được”, Trần Đức giới thiệu cho Kỳ Hàn.
Viên đan dược này lợi hại hơn Thông Mạch Đan rất rất nhiều.
Thông Mạch Đan chỉ có người ở một cảnh giới nhất định mới dùng được, mà còn chỉ có thể dùng một lần!
Nhưng Ngưng Thần Đan lại có thể dùng từ Ngưng Khí kỳ đến Thông Mạch hậu kỳ.
Đáng tiếc vì nửa tháng nay anh vẫn luôn dùng nồi áp suất và khí đốt thiên nhiên để luyện đan nên đã mất một đống tài liệu mới luyện được viên.
“ viên đan dược này, viên tặng anh, còn viên sẽ đưa cho Hà Đồn và Đàm Thu”, Trần Đức vừa nói vừa lấy ra cuốn sách.
Trên sách chi chít chữ và đồ án.
Tên sách lần lượt là “Bất Diệt Kim Cương Kinh” và “Khinh Hồng Kinh”.
“Đàm Thu khá nóng tính nên hợp với Bất Diệt Kim Cương Kinh. Còn Hà Đồn, mấy năm nay đều ngồi trên xe lăn, hai chân vừa chữa khỏi và cả tích cách của anh ta nữa nên lại thích hợp Khinh Hồng. Anh cầm lấy đi đã, một hồi tôi sẽ báo họ đến tìm anh, họ xem xong thì đốt luôn đi, không được để lộ ra ngoài”.
Hai loại công pháp mà Trần Đức đưa ra đều được anh lấy trong truyền thừa. Thế nên, công pháp thích hợp với Đàm Thu và Hà Đồn cũng đáng giá hơn Ngưng Thần Đan, Thông Mạch Đan không biết bao nhiêu lần.
“Được!”
Kỳ Hàn nhận lấy cuốn sách ấy, cũng không mở ra. Hắn biết tính bí mật của công pháp.
“Kỳ Hàn, tạm thời thì chỗ tôi không có công pháp thích hợp với anh. Nếu anh bằng lòng, có thể đọc công pháp của anh ra, tôi sẽ giúp anh cải tiến nó”, Trần Đức nói.
“Cậu Trần… cái này… trong nhà có quy định không được tùy tiện lộ ra ngoài, không thì người biết công pháp sẽ bị giết”, Kỳ Hàn hơi chần chờ, sau đó nói: “Có điều, tôi tin tưởng anh. Chuyện hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết, anh biết mà thôi!”
Kỳ Hàn biết, Trần Đức đưa Ngưng Thần Đan và cuốn công pháp ấy cho hắn là vì tin tưởng mình!
Nếu hắn không đọc công pháp ra thì có vẻ như mình không tin tưởng anh.
Sau đó, hắn đọc công pháp của mình ra, Trần Đức vừa uống rượu, vừa lẳng lặng nghe. Khi anh nghe đến một số điểm quan trọng thì sẽ thuận miệng nói ra vài lỗ hổng, chỉ dạy mấy câu.
Mỗi lần anh mở miệng, đều có thể vạch ra một số khuyết điểm trí mạng, hơn nữa còn cải tiến nó.