Chương
“Hay cho câu không bao giờ hối hận, cùng nhau đi suốt cuộc đời”.
Đúng lúc này, cánh cửa khách sạn bỗng bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Sau đó, một giọng nói khó chịu, táo bạo, kiêu căng ngạo mạn chợt vang lên: “Mẹ nó nhà họ Trương các người cũng can đảm gớm, dám cướp vợ chưa cưới của Thành Kỳ Văn tôi, có sự cho phép của tôi chưa vậy?”
“Một nhà họ Trương nho nhỏ vừa vùng lên như mấy người muốn thử bị diệt cả dòng tộc hả?”
Khi giọng nói âm trầm, kiêu ngạo, hết sức tức giận và tràn ngập sát khí kia vang lên, mọi tiếng ồn, tiếng nhạc, tiếng hoan hô trong buổi lễ lập tức dừng lại.
Sau đó, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn.
Ngoài khách sạn có người bước đến, ở giữa là một chàng trai nhuộm tóc màu khói, mắt xếch, môi mỏng, mặc áo ghi – lê màu xám kết hợp với chiếc quần ngố tấc tự xưng là Thành Kỳ Văn. Trên người hắn ta tràn ngập một vẻ kiêu căng, ngạo mạn đầy khinh bỉ.
Hắn thong thả bước vào, hoàn toàn không coi buổi kết hôn, nhà họ Trương và những nhân vật trong giới thượng lưu ra gì.
Hai người đằng sau hắn ta lần lượt là một người đàn ông trung niên khoảng tuổi, để tóc húi cua đứng bên trái. Bên phải cũng là một người đàn ông trung niên, nhưng khoảng tuổi để râu dê, vẻ mặt thong dong, bình tĩnh, mặc đồ Tôn Trung Sơn, đội mũ như những người ở thế kỷ trước.
Giờ phút này, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Thành Kỳ Văn, riêng Trần Đức lại nhìn người đàn ông trung niên để râu dê kia.
Người đàn ông đó mới là kẻ mạnh nhất trong người, theo khí thế trên người gã, anh đoán gã ít nhất cũng mạnh hơn Kỳ Hàn, phải nói là rất mạnh. Mà có thể tìm được một người như vậy làm vệ sĩ thì rõ ràng là thân phận của Thành Kỳ Văn cũng cực kỳ phi phàm.
“Hắn ta tên là Thành Kỳ Văn, đến từ nhà họ Thành đứng thứ trong gia tộc địa sát”, Kỳ Hàn ngó Thành Kỳ Văn, chỉ liếc mắt một cái hắn đã nhận ra hắn ta, nhỏ giọng nói: “Tên kia là con trai út của nhà họ Thành, thực lực xoàng xoàng chẳng có gì đặc biệt, bị chiều chuộng từ nhỏ. Người đàn ông khoảng tuổi đằng sau hắn ta thì tôi không biết, nhưng người trông như tuổi kia là vệ sĩ do nhà họ Thành mời tới cho hắn ta. Gã tên là Cát Hằng, có cảnh giới Thông Mạch hậu kỳ!”
“Đúng là chơi lớn thật, sức mạnh của những gia tộc lánh đời kia quả là điều mà bên ngoài không thể bằng được. Có điều… không ngờ người phụ nữ kia lại là vợ chưa cưới của Thành Kỳ Văn”, Trần Đức nhìn thoáng qua Đồ Thanh Thanh, rõ ràng cô ta có quen Thành Kỳ Văn vì trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, luống cuống.
Còn Trương Tử Đằng và đám Trương Thiên Dương đứng cạnh cô ta lại lộ ra vẻ khó hiểu, kinh ngạc, ngơ ngác. Rõ ràng, họ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra và không biết người tới là ai.
“Trương Tử Đằng cũng ghê thật”, gương mặt Kỳ Hàn giật giật nói: “Thế mà lại cướp được vợ chưa cưới của Thành Kỳ Văn”.
“Thành Kỳ Văn kia ghê gớm lắm hả? Thông Mạch hậu kỳ thì dù là gia tộc lánh đời chắc cũng không có nhiều cao thủ như vậy nhỉ? Cử một người mạnh thế đi theo hắn ta, có vẻ là đặt hy vọng rất cao vào hắn ta đấy chứ”.
“Không, hắn ta cũng chỉ bình thường thôi”, Kỳ Hàn đáp: “Nhà họ Thành cử cao thủ bảo vệ như vậy chủ yếu là vì anh trai hắn ta. Gia chủ nhà họ có hơn bà vợ, hơn đứa con, mà người xuất sắc nhất chính là Thành Kỳ Võ – anh trai Thành Kỳ Văn. Ba năm trước, gã cũng đã là Thông Mạch kỳ đỉnh phong”.
“Nhìn tình hình thì Trương Thiên Dương vẫn không biết gì cả, cũng chẳng biết đã chọc đến một nhân vật đáng sợ như thế nào. Ngay cả nhà họ Kỳ tôi đây mà cũng bị họ giẫm dưới chân nữa là”.
“Mấy người là ai, mau đi ra ngoài, chỗ này không phải là nơi mà mấy người có thể ra oai!”
Lúc này, giám đốc khách sạn, bảo vệ đều đứng dậy, đây là địa bàn do họ phụ trách nên không thể xảy ra sơ sót gì được.
Mười mấy hai chục bảo vệ cầm côn trong tay, giám đốc đứng giữa nói: “Hôm nay là lễ cưới của cậu Trương nên tôi có thể cho mấy người một cơ hội, tự động rời khỏi đây đi!”