Chương
“Không biết”, Lôi Thái lắc đầu, thờ ơ nói: “Có lẽ… đám người thế tục này vẫn luôn ngây thơ và ngu ngốc như vậy”.
“Được rồi, ông đây phục rồi!”
Thành Kỳ Văn nhìn xung quanh một lượt, hắn ta có cảm giác không nói nên lời. Được một lúc, hắn ta nói bằng giọng khinh miệt: “Má nó, ông là thứ gì hả? Dám đòi bổn công tử nể mặt ông hả? Ông có tư cách gì? Ông đây nể mặt ông, ông có dám nhận không?”
“Ngại quá, hôm nay ông đây đến là để vả mặt ông đấy!”
Đột nhiên, Thành Kỳ Văn lui sang một bên, Lôi Thái lập tức phóng lên, giơ tay tát thẳng vào mặt Trương Thiên Dương.
“Bốp!”
Cái tát vang dội lập tức gây chấn động toàn trường.
Gần cả ngàn vị khách có mặt tại đây, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.
Trương Thiên Dương là ai chứ?
Là người đứng đầu tỉnh Hoa Bắc đấy.
Với vị thế của ông ta hiện tại, ngay cả chính phủ Hoa Hạ cũng phải nể mặt bảy tám phần.
Ông ta tạo ra công ăn việc làm cho hàng trăm ngàn người, gánh vác sứ mạng cực lớn tại Hoa Bắc. Cùng với sứ mạng đó, ông ta cũng có được quyền thế ngập trời, chỉ một cái dậm chân của ông ta, e là toàn bộ Hoa Bắc đều phải rung chuyển.
Vậy mà hôm nay, ngay lúc này đây, ông ta lại bị người tát thẳng vào mặt
Chẳng lẽ gã thiếu niên tên Thành Kỳ Văn này… chán sống rồi à?
“Thằng oắt con từ đâu đến, lại dám giương oai ở đây, còn không mau cút ra ngoài”.
“Nơi này là thành phố Tần, không phải chỗ để mày ra oai”.
“Hôm nay là ngày vui lớn của cậu Trương, mày dám đến gây rối à?”
“Thằng khốn, còn không mau cút ra ngoài!”
“…”
Trương Thiên Dương còn chưa nói lời nào thì đã có người đứng dậy, quát vào mặt ba người Thành Kỳ Văn. Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc, vô số lời mắng chửi đánh úp về phía Thành Kỳ Văn.
“Hơ, đám… sâu kiến này”, Thành Kỳ Văn nhăn mặt, trông cực kỳ khó coi, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lôi Thái, ông biết nên làm gì rồi chứ?”
“Vâng, cậu chủ!”
Lôi Thái lên tiếng, thình lình, ông ta túm lấy một người đứng gần đó, nắm lấy cổ hắn ta, nhấc lên và lạnh giọng quát: “Ai dám nói thêm một câu nào nữa, tên này ắt phải chết.
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp toàn trường, người bị nhấc lên kia vốn là một vị có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu, tuổi khoảng , đang thời kỳ khỏe mạnh cường tráng, sức sống bừng bừng.
Thế nhưng hắn ta lại không cách nào giãy khỏi tay Lôi Thái, cổ họng bị người ta bóp chặt, gần như sắp ngạt thở.
Bỗng chốc, hội trường yên tĩnh trở lại.
Nhưng Lôi Thái cũng không tha cho người kia, gã lạnh lùng nói: “Vừa rồi là mày mắng thằng khốn đúng không?”
Không đợi đối phương trả lời, gã đã siết chặt tay.
Rắc!
Người nọ bị ngạt mà chết, cổ cũng bị biến dạng.
Yên tĩnh!