Chương
Lần này, trên người anh mang theo thuốc là vì nghĩ đến Kỳ Hàn có khả năng sẽ bị thương, nên mới tiện tay mang theo một số nước thuốc do Sửu gia để lại, phòng ngừa chuyện không may xảy ra thôi.
Chỉ có thể nói, Kỳ Huyết Ma khá may mắn, đúng lúc gặp được anh mang theo một lọ thuốc giảm đau.
“Cậu nói cái gì? Lâu? Cần một thời gian dài? Không…”, da mặt Kỳ Huyết Ma run rẩy, lão đã phải chịu năm đau đớn, nên không bao giờ muốn đau tiếp. Vì vậy, lão gào lên:
“Trần Bát Hoang, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì hay mánh khóe gì, phải giải hết độc ngay và luôn cho tôi! Không thì, tôi sẽ giết chết cậu!”
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của lão.
Lão cho rằng Trần Đức lừa mình, lấy lý do giải độc để sai sử lão làm nhiều chuyện hơn.
Sát khí khủng bố như một cơn bão quét ngang xung quanh, cả đại sảnh tràn ngập cảm giác đè nén, nhiều người mặt mày tái nhợt như sắp không thở nổi.
“Ông đang nằm mơ đó hả?”, Trần Đức vẫn bình tĩnh nói: “Độc của ông ít nhất cũng phải mất năm mới giải hết được”.
Cơ thể con người cực kỳ phức tạp.
Độc của Kỳ Huyết Ma nói là kịch độc cũng không ngoa. Hồi đó, Sửu gia từng kể với anh về một căn bệnh như thế, loại độc đó không chỉ hòa vào máu, vào tủy đơn giản như vậy.
Ngay cả bên trong các tế bào thần kinh hay các tế bào phức tạp khác cũng có thể bị nhiễm độc. Loại độc này giống như tế bào ung thu, khả năng sinh sản rất mạnh.
Không mất năm là không thể giải hết được.
Tuy anh có thể lừa Kỳ Huyết Ma, nói sẽ giải hết được độc ngay. Với bản lĩnh và trình độ của mình thì chỉ cần hơi chút động tay động chân trong quá trình điều trị là có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Kỳ Huyết Ma.
Hơn nữa, Kỳ Huyết Ma còn không thể chống lại được.
Nhưng, anh sẽ không làm thế.
Y là y, độc là độc. Trong cảm nhận của anh cái chữ y này rất là cao cả, đáng để kính trọng và chỉ dùng để cứu người, chứ không phải giết người.
Sửu gia đã dùng cả cuộc đời và đủ loại tà thuật để nghiên cứu y thuật vì khiến con cháu sau này không đi theo vết xe đổ của ông ấy, không làm bẩn cái chữ y này.
Trần Đức có thể dùng độc để giết người, nhưng không thể dùng y để giết người.
Huống chi, Trần Đức khinh thường việc nói dối, lừa gạt. Vì một tên Kỳ Huyết Ma, hoàn toàn không đáng để khiến sự việc trở nên phức tạp.
“Một năm? Không được, tôi không chờ được lâu vậy”, con ngươi Kỳ Huyết Ma đỏ lừ, sát khí ngày càng khủng bố, giọng nói cũng lớn hơn trước, gần như là điên cuồng: “Phải chữa khỏi ngay bây giờ luôn! Dám nói thêm một chữ không nữa thì kết cục của cậu sẽ hết sức thê thảm đó!”
Kỳ Huyết Ma nói với giọng đầy vẻ ra lệnh và không thể chối cãi. Điều lão nói là thật, nếu Trần Bát Hoang còn dám từ chối, dù anh có biết giải độc thì lão cũng sẽ ra tay khiến anh sống không bằng chết!
“Cậu Trần…”, Kỳ Hàn có chút sốt ruột, khuyên: “Đồng ý với ông ta đi, mau giúp ông ta giải độc, không thì cậu sẽ bị giết đó!”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với Trần Đức, rõ ràng là hy vọng Trần Đức có thể ứng xử theo tình hình, lừa gạt ông ta, qua được lần này rồi nói sau.
Ở trong mắt họ, giờ Trần Bát Hoang vẫn lành lặn là vì anh có y thuật, còn có tác dụng và giúp được Kỳ Huyết Ma.
Nhưng, nếu anh từ chối thì với Kỳ Huyết Ma, anh sẽ không còn giá trị nữa.
Mà thứ đã không còn giá trị thì chỉ có chết thôi!
Kỳ Huyết Ma chắc chắn sẽ không nương tay.