Chương
“Anh Vân đến từ nhà họ Vân, có lẽ anh chưa nghe bao giờ. Nhưng đừng lo, chỉ cần anh đổi chỗ với anh Vân thì anh ấy chắc chắc sẽ không bạc đãi anh”.
Tô An Khê trông như đang nói chuyện giúp Vân Lâu, nhưng thực tế, cô ả đang kích thích Trần Đức.
Cô ả hiểu Trần Đức, tuy người này bình thường rất xuề xòa, im lặng, không tranh với đời. Nhưng trong xương lại tràn ngập tự tin và kiêu ngạo.
Anh ta có thể không tranh, không cướp, không trốn. Nhưng sẽ không bao giờ cho phép người ta lấy đồ của mình!
Lời nói ấy của cô ả, không những dùng thân phận của Vân Lâu chèn ép Trần Đức mà còn thầm khuyên anh tặng người phụ nữ của mình cho người ta.
Với tính cách của Trần Đức thì sao có thể chịu được?
Vân Lâu cũng không biết những toan tính ấy của cô ả, còn tưởng rằng Tô An Khê đang giúp hắn, bèn ngó cô ả bằng ánh mắt khen ngợi, mặt mày tràn đầy vẻ tự hào, ngạo nghễ, nói tiếp:
“Đúng thế, Trần Bát Hoang, chỉ cần anh để tôi ngồi cùng Kỳ Hồng thì anh có yêu cầu gì cứ việc nói. Hay là, tôi cho anh triệu tệ nhé? Hoặc, Vân Lâu của nhà họ Vân sẽ nợ anh một điều?”
“À đúng rồi, có lẽ anh không biết nhà họ Vân. Có điều, anh đã là bạn học của An Khê thì chắc cũng biết nhà họ Tạ ở thành phố Tần chứ hả? Tuy nhà họ Tạ đã trở thành lịch sử, nhưng… trước kia, nhà họ là do một tay nhà tôi nâng đỡ lên đó”.
Vân Lâu cho rằng Trần Đức chắc chắn sẽ đồng ý.
Dù sao, con số triệu tệ kia cũng cực kỳ hấp dẫn, gần như có thể giải quyết % chuyện ở trong thế tục.
Hắn không tin một người còn trẻ như Trần Bát Hoang có thể chống cự lại sức hấp dẫn của một số tiền lớn như vậy.
Hơn nữa, hắn còn tự bày ra thân phận, chấp nhận nợ một ơn tình!
Chắc hẳn Trần Bát Hoang cũng không dám chống lại hắn!
“Ha ha…”
Trần Đức cười, đương nhiên biết rõ lòng tốt của Tô An Khê. Có điều, anh lại chẳng hề để ý đến những suy nghĩ, toan tính của loại người như cô ả, cũng sẽ không vì chút mưu kế ấy mà thay đổi suy nghĩ của mình.
Điều cần thiết trên con đường luyện võ chính là một suy nghĩ minh mẫn.
Trần Đức khẽ cười, đáp:
“Ngại quá, tôi không muốn đổi chỗ”.
Sau đó, anh xoay người chuẩn bị rời đi.
“…”, Vân Lâu nhíu mày, một phút trước có lộ ra vẻ phong độ, lịch sự, thoáng chốc đã sa sầm nét mặt.
Câu trả lời của Trần Đức khiến hắn vô cùng bất ngờ, song, cũng hết sức khó chịu!
Vân Lâu giơ tay ngăn Trần Đức lại, hùng hổ hỏi lại: “Anh xác định?”
Trong giọng nói của hắn tràn ngập sự đe dọa, giơ tay chặn ngang trước mặt Trần Đức.
Trần Đức nhướng mày, anh còn chưa nói gì, Vân Lâu đã mở miệng, kiêu căng ngạo mạn đe dọa: “Anh thật sự không muốn ôn chuyện với An Khê hả?”
“Vân Lâu, anh làm gì thế, anh Trần là khách quý của tôi đó!”, Kỳ Hồng cảm giác được bầu không khí có gì đó sai sai, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, khó chịu nói: “Anh ấy đã từ chối rồi, anh làm vậy thật chẳng lễ phép gì cả!”
Ở trong thế tục, bỗng dưng ngăn người khác lại thì đó chỉ có thể là một hành động cực kỳ mất lịch sự.
Thế nhưng, ở trong những gia tộc lánh đời, hành động ấy lại là điều kiêng kỵ nhất!
Hành động đó đồng nghĩa với việc đánh người ta một cái tát, mang đầy tính nhục nhã!